Chuyển ngữ: Băng Di
51.
Khi chờ đèn đỏ, Ngụy Tô Thận nghiêng mặt sang bên, Phương Sam bình tĩnh ngồi ở vị trí phó lái, đôi môi mỏng hơi mím lại. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Ngụy Tô Thận bất ngờ nổi lên một loại ý nghĩ kỳ lạ, vậy mà thấy được trên người của người này có mùi vị tang thương của năm tháng đã qua.
Bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc, anh nắm chặt vô lăng: "Tại sao không phản bác?"
Phương Sam lắc đầu: "Tôi đang cố gắng thay đổi tâm tính của mình."
Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Gợi ý bắt đầu cải thiện từ việc ép buộc người khác nhảy sông."
"Không nhảy sông nữa." Phương Sam cam đoan, đồng thời cúi đầu tìm kiếm gì đó trên điện thoại.
Ngụy Tô Thận liếc qua, dường như là ảnh phong cảnh của một vùng núi.
"Tôi đã tìm thấy mấy ngôi chùa," Phương Sam cũng không giấu anh: "Nếu một ngày nào đó không vui, ký chủ theo tôi xuất gia là được ."
Ngụy Tô Thận chỉ cảm thấy trái tim vốn đã lạnh lẽo của mình lại bị phủ thêm một lớp nước đá, lạnh xuyên thấu qua da, thầm nghĩ liệu có nên lừa Phương Sam tham gia một lớp học giảm stress hay không.
Đúng lúc gặp giờ tan tầm, tình hình giao thông rất tệ, xe cứ đi rồi dừng, cuối cùng kẹt trên cầu vượt.
Phương Sam nhìn sắc trời dần tối bên ngoài một chút, nhắm mắt lẳng lặng nghe đài phát thanh.
Lúc này, hắn lại thể hiện sự kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên. Bỗng nhiên, lông mi khẽ rung: "Có gì muốn nói thì nói đi, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957908/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.