Chuyển ngữ: Băng Di
50.
Mây đen trầm trầm, tựa như có hoa văn chảy xuôi trong đó, trận mưa này còn đến sớm hơn so với dự kiến.
Phương Sam thở dài, nhìn ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, một trận mưa to tầm tã như nhuộm đen cả một thành phố.
Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về định nghĩa của từ lương thiện, thì dưới lầu truyền đến tiếng kêu như sói tru của nhóc mập: "Anh, ăn cơm!"
Chữ cuối còn chưa kịp dứt, đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn, giống như bị người nào đó xử lý.
Nguỵ Tô Thận đóng laptop lại: "Cha đã về".
Ngụy Diệp luôn chú trọng bồi dưỡng tư chất trong gia đình, rất phản cảm với việc la hét ồn ào như vậy, không có gì ngạc nhiên khi nhóc mập bị bắt tại trận.
Phương Sam đứng dậy mở cửa phòng, chỉ nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Dì khách sáo quá rồi".
Nghe câu này thôi cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng đang diễn ra... Khương Mỹ Linh lịch sự mời Trần Băng Anh ở lại ăn cơm, người sau giả mù sa mưa từ chối.
"Làm sao vậy?" Thấy Phương Sam đột nhiên đóng cửa lại, Nguỵ Tô Thận mới vừa đi tới sau lưng hắn, hỏi.
Phương Sam để lộ ra khuôn mặt u buồn: "Không thể để bị cướp mất hào quang, đợi tôi đổi sang một bộ chiến bào đã".
Dứt lời thì nhắm mắt lại, dù giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Nguỵ Tô Thận vẫn nhạy bén nghe được vài từ --
666, biến thân!
Ánh sáng lóe lên, dưới ánh sáng mờ tối của căn phòng, quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957907/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.