Edit: Lune
Thiên Hiên lau mồ hôi trên trán, kiểm tra đan dược vừa luyện chế xong: "Đương nhiên là không ổn rồi, chúng ta tham sống sợ chết trốn ở đây, ân công ở ngoài kia phải đối mặt với mưa gió bão bùng, lương tâm của ngươi và ta sao mà yên ổn được?"
Nghe vậy, Ngụy Tô Thận liếc y một cái rồi bỗng hỏi một câu không liên quan: "Đạo hiệu do ngươi tự đặt à?"
Thiên Hiên lắc đầu: "Do vị đạo hữu mặc trường bào xanh kia tặng cho."
Vẻ mặt Ngụy Tô Thận rất nghiêm túc: "Hợp với ngươi lắm."
...
Màn đêm vừa buông xuống, dưới ánh trăng mờ, không biết có bao nhiêu quỷ quái hiện thân.
Phương Sam cõng một bầu rượu lớn sau lưng, lảo đảo bước trên đường cái, không khác gì một tên say rượu bình thường.
Bỗng, bước chân y dừng lại. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía trên cây sào dài cách đó vài thước... Có người đang đứng trên đỉnh, áo choàng tím thẫm bị gió thổi phần phật.
Phương Sam tháo bầu rượu, uống một ngụm rồi vẫy tay: "Vị đạo hữu này, chào buổi tối."
Ma Chủ nhảy xuống, trong chớp mắt, vạt áo như xé toạc bóng tối: "Tâm thái của ngươi vẫn khá tốt nhỉ."
Phương Sam tự nhận thuật ngụy trang của mình là đệ nhất thiên hạ, không ngờ vẫn bị nhận ra.
Ma Chủ đoán được sự nghi hoặc của y, khóe miệng gã hơi nhếch: "Khi còn ở Ma Vực, người nào đó gần như uống cạn hầm rượu của bổn tọa... Suốt ngày ngâm mình trong quán rượu, thích đi đến những nơi đông người, muốn tìm một tu sĩ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957895/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.