Edit: Lune
Ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng không phải muốn tranh giành mà là sợ né không kịp.
Thiếu niên áo đỏ luống cuống tay chân, đột nhiên nhìn thấy trên tầng hai có một người vẫy tay với mình, người nọ cũng diện đồ đỏ, chói lọi cực hạn.
Xác định các tu sĩ thực sự không có hứng thú với mình, thiếu niên bay người lên trên. Có lẽ vì là đan dược hóa hình nên trên người y luôn thoang thoảng mùi hương thanh nhã.
"Chào ngươi." Phương Sam nhiệt tình cực kỳ.
Đã khai trí rồi thì không thích hợp để ăn, có điều thiếu niên trời sinh có thiên phú phân biệt dược liệu và luyện đan, để y chủ trì lò luyện thì sau này không cần chạy khắp các tiệm mua đan nữa.
Thiếu niên ngượng ngùng cúi đầu xuống, đây là người *****ên không lộ vẻ ghét bỏ từ lúc y ra đời. Chào hỏi xong, y nhìn nụ cười tươi rói của Phương Sam mà hoa mắt, không nhịn được mà nói: "Ngươi đúng là người tốt."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh rõ ràng trở nên khác hẳn.
Giữa sự tĩnh lặng, lão hòa thượng ở bàn sau chắp tay trước ngực, niệm: "A di đà phật, không phân biệt phải trái không phân rõ chính tà, thật đáng thương đáng than."
Thần vật hóa hình, sự kiêu ngạo thấm nhuần từ tận trong xương tủy, thiếu niên trong lò đan bản năng muốn chạy trốn, giờ không có nguy hiểm thì lập tức lộ rõ bản tính, y hừ lạnh với hòa thượng một tiếng: "Vọng đoán người khác, vô tri!"
Ma Chủ hóng hớt chẳng chê chuyện lớn, gã thưởng thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957894/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.