Edit: Lune
Phương Sam lùi từng bước, mãi đến khi bị dồn vào đường cùng mới dừng lại, chậm rãi nói: "Đừng ép tôi, nếu không..."
Ngụy Tô Thận dừng lại cách y ba thước, nhướng mày hỏi: "Nếu không thì sao?"
Lời chưa dứt, một đống nắp chai từ trên không trung rơi xuống, còn dày đặc hơn cả vừa nãy, gần như không thể tránh né được.
Phương Sam thản nhiên nói: "Đây là chị em với Thiên Nữ Tán Hoa, Thiên Hoa Loạn Trụy."
Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại như đang kiềm chế thứ gì đó: "Rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì vậy?"
"Ký chủ tưởng là nước à?" Phương Sam lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, toàn là anh đấy."
"..."
Trăng đêm nay sáng lạ thường, đứng nhìn ở nơi hoang vu, ánh trăng càng rực rỡ chói mắt.
Ở đây không có chỗ nào chắn gió, gió thổi lồng lộng, còn xen lẫn tiếng rên rỉ khe khẽ nào đó, chui vào tai người ta làm cho người ta không nhịn được mà nín thở để lắng nghe.
Không phải tiếng khóc nức nở của người bình thường mà nghe như tiếng chuột, chói tai khó nghe.
Phương Sam trốn ra sau lưng Ngụy Tô Thận: "Có ma, sợ quá."
Ngụy Tô Thận lạnh lùng nhìn y.
Phương Sam chỉnh lại vạt áo, bước ra: "Tôi tưởng ký chủ thích kiểu này."
Ngụy Tô Thận nhìn trời: "Khuya lắm rồi."
Phương Sam gật đầu, cất bước đi về cùng hắn.
Tiếng rên rỉ vụn vặt dừng lại, gió mạnh lại thổi đến, mang theo thứ mùi thơm quái dị nào đó.
"Xin hai vị công tử dừng bước." Không biết từ khi nào lại có một vị nữ tử áo đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957893/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.