17
- Doanh Khanh! Cậu về thông báo cho anh em chuẩn bị tiền mừng nhiều nhiều một chút! Đến lúc đó có mời bao nhiêu rượu tôi cũng uống!
Hắn hớn hở la lớn lên, lớn đến mức cả một dãy hành lang bên ngoài phải sững lại để lắng nghe. Doanh Khanh ho khù khụ vài tiếng, đột nhiên mặt thoáng chút ửng hồng:
- E hèm! Em đi liền!
Dục Mạc Sâm sau khi la hét mới sực nhớ ra bản thân đang còn bệnh. Lồng ngực hắn có chút thắt lại, nhưng hắn vốn dĩ không quan tâm đến điều đó nữa.
- Tiểu tổ tông nhà em làm anh đau rồi!
Hắn với tay nhéo mũi cô, nụ cười hạnh phúc làm cô có chút bỡ ngỡ. Suốt vài tháng bên nhau, chưa bao giờ cô thấy hắn vui đến độ thế này.
- Anh vừa gọi em là gì cơ?
- Tiểu tổ tông tiểu tổ tông! Em khiến tôi vui đến phát điên rồi!
Hắn đưa hai bàn tay lớn siết chặt tay cô, cô tinh tế nhận ra mấy ngón tay hắn có chút run rẩy. Cô phì cười, vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay hắn như an ủi:
- Anh xem! Run đến thế này!
- Người ta cũng là lần đầu làm cha!
- Hình tượng đại ca lạnh lùng bị mất hết sạch rồi.
- Đại ca gì chứ? Lạnh lùng gì chứ? Bây giờ anh cũng chỉ mang tâm trạng của một kẻ lần đầu được làm cha thôi!
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cho đến lúc này mới nhận ra sự chân thành trong mắt hắn. Trúc Lam nhón người lên, yêu chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chiem-doat-hoa-thanh-tinh-yeu/3462666/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.