Trời mây quang đãng, ánh nắng chốc chốc lại phản chiếu lên vách tường. Vài giọt mưa tí tách rơi, dần dần xối xả xuống mặt đất. Thời tiết trái ngược thế đấy, huống chi là cảm xúc sầu não bấy giờ.
Căn nhà ảm đảm biết mấy, không có bóng đèn thắp sáng. Chỉ lờ mờ trong bóng tối u khuất. Thầy tôi nằm đó, chẳng nói gì hơn. Nội tôi cũng buồn rầu ngồi cạnh đầu giường, chống tay lên má thờ ơ với mọi chuyện.
Con Mận thèm đâu những giờ rong chơi ngoài vườn, nó lủi thủi ngồi xổm sau nhà, luôn tay vuốt ve con Mèo.
Tôi chứng kiến tất từng hành động thất thần của mọi người trong nhà, kể cả tôi..
Mưa tuôn không ngớt, đằng xa xa là ông Bốn Dữ. Ông cầm chiếc ô nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người.
Thấy tôi, ông liền ghé bước vào nhà. Chắc biết việc gia đình nhà tôi gặp khó khăn nên ông tiện đường sang hỏi thăm đây mà.
''Thầy mày đâu?.''
''Thầy trong nhà ạ. Ông vào chơi.''
Ông Bốn Dữ là ngoại của cái Lan, xưa nay ông hành nghề thầy đồ. Cứ dịp tết đến là nhà ông lại rôm rả hẳn lên. Khách bu đến nườm nượp.
Cũng phải thôi, ông là người có tài. Chữ ông đẹp lắm, không như những hiền tài khác. Phải gọi là xuất chúng nhất trong cái tỉnh này. Ai nhìn vào tự khắc sẽ nể ông.
Hiếm mấy khi xuống chơi, nay ghé nhà tôi chắc định an ủi cả gia đình. Thầy tôi mang ghế ra, bảo tôi dọn bàn tiếp khách.
Con Mận pha trà ở xó bếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408819/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.