Thành thật mà thưa, tôi không biết rằng kiếp trước mình đã tạo bao nhiêu phước đức, nên kiếp này cuộc sống mới êm đềm trôi qua như thế.
Cũng không hẳn là êm đềm lắm, bởi đôi lúc gặp một số chuyện xui be bé.
Có điều, hầu như lúc nào tôi cũng có người giúp đỡ.
Người tôi muốn nói đến là hai thằng bạn chí cốt của tôi, một cậu hướng nội, một anh thì tưng tửng.
Cụ thể là vào một ngày đẹp trời năm lớp 9.
Ngày đó, tôi bị choáng ngợp trước lượng câu từ đồ sộ của các tác phẩm văn học. Tôi đọc tiểu thuyết ngôn tình thì được, chứ bảo cảm nhận văn hay thơ thì tôi chịu.
Tôi tưởng rằng cảm nhận là nói ra cảm xúc của mình chứ nhỉ?
Thế quái nào điểm số của tôi toàn lẹt đẹt sáu với bảy?
Vậy nên khi tan trường, trong lúc đợi Minh Dương và Tuân đá bóng, tôi mượn xe đạp của Tuân, lượn sang con ngõ đối diện cổng sau của trường giải sầu.
Tôi vừa đạp vừa mông lung nhớ về mấy câu thơ ban sáng mới học xong, miệng thì khô khan thèm trà chanh của cái sạp mới mở.
Tôi dừng xe trước cái sạp đó, tự dưng lại quay đầu ra phía sau nhìn.
Tôi cứ có cảm giác là có người đang theo chân tôi, hơn nữa không chỉ có một người.
"Bé học sinh, trà chanh, trà tắc, chanh dây, uống gì không em?"
"Dạ, một ly trà chanh ạ."
Giọng nói ngọt ngào cùng mùi trà mát lạnh phảng phất trong gió làm tôi quên đi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2853022/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.