Hà Nội, ngày chủ nhật đầu tiên của năm 2013.
Hôm ấy, ba mẹ tôi và Minh Dương đi họp phụ huynh cho chúng tôi, chủ yếu là thông báo kết quả học tập của học kỳ vừa rồi.
Thành tích học tập của tôi môn nào cũng tốt, ngoại trừ ngữ văn.
Vậy nên kỳ thi vừa rồi, tôi dám cá là điểm số đạt ngưỡng thất vọng của ba tôi.
Tôi là con gái đầu lòng của ba, ba thương tôi đến mức mẹ phải ganh tị, nên chắc chắn ông ấy sẽ không mắng tôi, tét mông lại càng không.
Điều duy nhất khiến tôi sợ là vẻ mặt ảo não của ba khi cầm tờ giấy in điểm thi trên tay.
Vậy nên trong một ngày trời mát mẻ như thế này, Minh Dương đèo tôi sang khu phố bên cạnh ăn cháo lòng. Sau đó chúng tôi sẽ lượn vài vòng sang mấy khu phố khác ghẹo chó, bấm chuông cửa nhà người lạ nữa rồi về.
Mục đích là đợi đến chiều chiều, mẹ tôi bắt đầu lục đục nấu cơm, ba phụ mẹ, chẳng hơi đâu mà muộn phiền về tôi nữa.
Không cần phải khen, tôi biết tôi thông minh mà.
Có điều, người tính không trời tính.
Tầm hơn 2 giờ chiều, trời bắt đầu đổ mưa phùn.
Mà cái xe đạp này của Minh Dương chẳng có nổi một cái áo mưa.
Nó vừa đạp vừa thở hổn hển như một vận động viên chuyên nghiệp.
"Bám cho chặt vào, sơ hở là rớt xuống cống đấy."
"Bám vào áo nhanh lên, chạy nhanh về không thì ướt cả lũ."
Tôi có phản bác gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2853024/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.