Một tiếng, hai tiếng, hay ba tiếng đồng hồ đã trôi qua? Tôi không biết nữa.
Tôi ngồi nấp trong một cái ngách be bé, đối diện với nơi tôi vừa bị cướp.
Tôi cứ ngồi yên ở đấy, nhìn bóng mặt trời chiếu dọc thẳng xuống rồi ngả dần và khuất hẳn, tiếng nức nở và nước mắt tôi đều đã ngưng cả rồi.
Tôi nghiêng người chống tay đứng dậy, chậm rãi lượm những món đồ đã rơi vào ba lô, sau đó kéo khóa cẩn thận. Tiếp theo mới phủi bụi, và đất, và cát dính bẩn trên váy áo.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn trời cao, hít một hơi thật sâu, cười mỉm một thoáng.
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng, chắc con bé này mới bị điểm kém nên mặt mũi nó hơi nhem nhuốc vì khóc thôi nhỉ?
Tôi chập chững bước từng bước.
Càng đến gần đầu đường, tiếng gọi tên tôi ngày một rõ.
"Linh."
"Gia Linh."
"Hà Gia Linh."
Tim tôi đập như tiếng trống vội vã, hơi thở tôi cũng trở nên nặng nề trông thấy.
Tôi sợ người đó là Tuân, tôi sợ phải đối diện với vẻ mặt kinh ngạc, hoang mang cùng câu hỏi của nó: "Xe đạp của tao đâu Linh?"
Sau đó, tôi phải cắn răng thừa nhận rằng, tôi lỡ làm mất rồi.
Nghĩ được đến đây, cả người tôi cứng đờ và bất động tại chỗ.
"Linh lùn, nghe rõ đại ca thì trả lời một tiếng xem nào!"
Nghe thì có vẻ hơi đáng sợ, nhưng tôi biết cái kiểu ngạo nghễ này chỉ có thể là Minh Dương, nên lòng tôi vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2853020/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.