Vy thừa nhận rằng cậu ấy muốn làm quen với tôi, nhưng vì giao diện của tôi có phần lạnh lùng nên Vy hơi nhát. Vì lý do đó nên Vy mới làm quen với Minh Dương và Tuân trước, sau đó nhờ họ giúp Vy bắt chuyện với tôi.
Biết được mọi chuyện và hiểu được tính nhau, chúng tôi cũng trở nên thân thiết.
Thanh xuân của tôi từ đó trở nên vô cùng rực rỡ.
Suốt 3 năm học cấp ba, song song với piano, tôi liều học bán sống bán chết.
Tôi không hơn những người theo đuổi Minh Dương, nhưng tôi tuyệt đối không thể thua họ.
Minh Dương ở trong tim tôi, trở thành kim chỉ nam của tôi, hướng tôi trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình.
Sau khi hoàn thành kỳ thi đại học, Minh Dương, Tuân, cùng Lam và Vy đưa tôi đến địa điểm thi năng khiếu.
Trước lúc vào cổng, tôi còn nhớ như in, Minh Dương lén lút nhét vào túi xách tôi một cái móc khóa hình Doraemon kèm lời nhắn: [Đô ra Minh Dương chúc Hà Gia Linh thi tốt.]
Hôm ấy tôi đứng trên sân khấu, tấu lên một bản piano đầu tiên do chính tay tôi sáng tác.
Bản piano ấy tượng trưng cho tình yêu đầu đời của tôi.
***
Ngày chúng tôi ăn mừng sau khi thi đại học, giấc mộng nhỏ nhoi nằm gọn trong tâm trí suốt cả thời cấp ba của tôi suýt chút đã trở thành sự thật.
Đó là tỏ tình với Minh Dương.
18 năm cuộc đời, đây là ngày tôi thấy mình đẹp nhất.
Tôi đứng trước gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2853009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.