Tôi từng tự tin rằng bản thân tôi có tất cả, nhưng từ khi nào mà tôi đã trở nên kém cỏi đến phát hờn như thế.
Trên đầu tôi mất đi ánh nắng, không phải là mây, mà là Minh Dương.
Nó trùm cái áo khoác jeans lên đầu tôi rồi ngồi phịch xuống bên cạnh, nói điệu cứng ngắc: "Khóc nhanh lên, kẻo có người thấy thì khổ tao."
Tôi ấm ức như muốn trách nó: "Tao làm gì mà khổ mày?"
"Người ta đi qua, tưởng tao ghẹo mày khóc, chẳng khổ tao thì là gì?"
"Tao mượn mày chạy lại đây à? Sợ thì ra chỗ khác đi, đi càng nhanh càng tốt."
Tốt nhất là đến một chỗ nào đó thật xa cho khuất mắt tôi.
"Ơ kìa cái con bé này?" Minh Dương bất ngờ nâng giọng, nhưng vẫn mang theo ý cười: "Tao làm gì mày mà mày phát cáu với tao?"
Tôi nín họng.
Mặt tôi vốn đã nóng rồi, bây giờ còn vì ngượng mà đỏ hơn nữa, cảm giác như sắp phát nổ đến nơi vậy.
Minh Dương vén áo jeans trên đầu tôi lên một chút, đưa cho tôi bịch khăn giấy nhỏ rồi hạ xuống.
"Tao chưa từng thấy mày đàn hay đến thế."
"Thật đấy."
"Đừng có nói dối." Tôi nghẹn ngào.
"Tao không nói dối, vì là mày nên tao tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối."
Minh Dương nhẹ nhàng rót mật vào tai tôi.
Mật men theo máu chảy khắp cơ thể, làm người tôi khẽ run.
Mật chảy vào tâm trí làm hồn tôi tê dại.
Mật đong vào tim tôi, khiến nó nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2853011/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.