Tôi có một tài lẻ, đó là che giấu cảm xúc thật của chính mình bằng cách đắp lên mặt một cái mặt nạ khác.
Trước giờ tôi không cảm thấy trò này có gì thú vị hay giúp ích được cho mình ở phương diện nào, nhưng hôm nay khi đứng trước mặt Minh Dương, tôi đã thay đổi suy nghĩ.
"Ở lại ăn mau chóng lớn nhé Linh lùn, có cơ hội tụi mình lại gặp nhau."
Tôi trong mắt Minh Dương rốt cuộc là người như thế nào?
Tôi rất muốn biết, chiều cao 1m65 như tôi cũng được gọi là lùn sao?
Tôi muốn hỏi, nhưng tôi không hỏi, vì tôi sợ phải nhận được câu trả lời không như mình kì vọng.
Tôi giả vờ lườm nó, giả vờ đanh đá đáp: "Có cơ hội hay không còn dựa vào mày."
Minh Dương tròn mắt ngạc nhiên.
Tôi nhún vai, nâng khóe môi cười cợt nó: "Sợ mày mê Sài Gòn quá, quên mất Hà Nội thơ mộng như thế nào, quên cả bọn tao cơ."
Sau cùng, tôi nhét vào túi áo khoác Minh Dương một cái móc khóa hình chong chóng tre, kèm theo một mẩu thư tay nhỏ.
Nội dung chỉ vỏn vẹn vài câu từ đơn giản:
[Vào Sài Gòn, hy vọng mọi người sẽ đối xử tốt với mày.]
Tôi mong nó sớm ổn định cuộc sống ở trong đó, càng mong rằng: Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người, lệ đừng tìm đến Minh Dương.
Tuân hỏi tôi rằng, tôi yêu Minh Dương, nhà tôi cũng có điều kiện, sao tôi không theo nó vào Sài Gòn?
Tôi trả lời: "Yêu nó thì đã sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2853007/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.