Sau cơn mưa, hạt mưa còn đọng lại trên những tán cây.
Chỉ cần một ngọn gió thoảng qua một cái, nước sẽ trượt theo phiến lá, nhỏ xuống đất.
Một, hai hạt nhỏ xuống mái tóc đang ánh lên màu đỏ rượu của cô gái kia, Minh Dương nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu cô ấy.
Tôi ngơ ngẩn nhìn, vô thức chạm tay lên đầu mình.
Màu tóc của cô ấy là màu đang thịnh hành bây giờ, không giống như màu nâu gỗ nhạt nhẽo của tôi.
Trang phục của cô ấy cũng rất bắt mắt, mà nói thẳng ra thì có hơi táo bạo đối với góc nhìn của tôi: chân váy da tối màu ôm sát bắp đùi thon, áo croptop cách điệu khoe trọn bờ vai và vòng eo, chân đi đôi boot cao đến gần đầu gối.
Tôi nhìn lại mình, một cái hoodie phối cùng quần jeans ống loe, chẳng có gì nổi bật.
Tôi tự hỏi, lý do gì khiến tôi đem mình ra so sánh với người khác?
Nhưng chỉ vài giây sau thôi, trong đầu tôi tự khắc có đáp án.
Cô gái sành điệu kia kiễng chân lên hôn má Minh Dương với nụ cười ngọt ngào.
Minh Dương không từ chối.
Còn tôi bỗng dưng lại lấy tay lên lau má mình.
Xung quanh vốn dĩ có đèn sáng, nhưng vì tán cây lấp bóng, tôi không tài nào nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào trên mặt Minh Dương.
Nó đang suy nghĩ gì nhỉ?
Thằng Nghĩa giật giật mép áo tôi, bẽn lẽn nói: "Chị hai, mình đi thôi."
Cả người tôi như thể đang tồn tại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2852994/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.