Kể từ lúc tỉnh lại, trong lòng tôi cứ thấp thỏm mãi không yên.
Tôi nhớ Minh Dương.
Nhưng tôi cũng sợ Minh Dương đột ngột quay lại, sẽ phát hiện tôi sắp rời xa nó.
Tôi nhìn gương mặt của ba, của mẹ, của em trai, của Tuân. Từng người, từng người một, mỗi ngày đều đắp lên mặt một nụ cười đầy gượng ép, chỉ để cổ vũ cho tinh thần cho tôi.
Tôi không muốn Minh Dương cũng trở thành người như thế.
Một tuần tôi ở bệnh viện, thời gian chậm chạp trôi như tách cà phê nhỏ giọt.
Tôi chỉ thấy cuộc sống này quá đỗi bất công.
Tại sao có những người khao khát được sống, nhưng không toại nguyện?
Tại sao có những người lại muốn từ bỏ nhân thế?
Lẽ nào không thể bù trừ cho nhau được sao?
Những ngày này, lượng tin nhắn giữa tôi và Minh Dương trở nên ít ỏi vô cùng.
Một phần là vì nó không mở lời với tôi nhưng dạo trước.
Tôi sợ vấn đề nó gặp phải đang trở nên phức tạp.
Tôi sợ nó gặp rắc rối nhưng ngại tôi lo nên không nói.
***
Tối thứ sáu, tôi quanh đi quẩn lại trong nhà, đột nhiên nhớ đến mẹ kế của nó, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác bất an.
Tôi đợi đến bữa cơm mới mở lời với ba mẹ.
"Trong thời gian đợi kết quả xét tốt nghiệp, con đi du lịch vài bữa được không ba mẹ?"
Ba tôi gật đầu: "Con muốn đi đâu? Ba xin nghỉ phép rồi cả nhà mình cùng đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2852996/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.