Tôi mang theo trái tim không còn nguyên vẹn lang thang trên phố.
Người trên phố rất đông, nhưng trước mắt tôi tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo.
Tôi men theo khoảng trống được tạo ra bởi những người đang nhường đường cho tôi.
Cứ đi mãi, đi mãi, một hồi cũng về đến khách sạn.
Thằng Nghĩa đi theo tôi cả ngày trời, giờ đây nó giúp tôi mở khóa cửa phòng, sau đó hỏi: "Chị hai còn đói hay muốn ăn uống gì không? Em đi mua cho chị hai."
Với cái tâm trạng này thì nuốt nổi cái gì nữa chứ?
Dẫu vậy, tôi vẫn liệt kê ra một vài món dễ tìm để em tôi rời đi, tôi muốn ở một mình một lúc.
Tôi ngồi co chân trên cái giường đơn, nhìn khắp căn phòng rộng bị bao trùm hoàn toàn bởi bóng tối.
Hai tay tôi ôm lấy đầu, có mấy sợi tóc bị ngón tay kẹp vào rất chặt, rất đau.
Tôi trút toàn bộ sức lực để hét lên một tiếng thất thanh.
Tiếng hét đó là tất thảy tình yêu của tôi dành cho Minh Dương, kỷ niệm, sự vui vẻ, thương xót, tự hào, hi vọng, thất vọng tạo thành.
Tôi vừa quằn quại khóc, vừa đau đớn nhớ về những lần Minh Dương làm tôi rung động, vừa ra sức cấu xé những suy nghĩ xấu xa mà nó vừa khắc vào trí nhớ tôi.
Làm sao để quên hết mớ ký ức khổng lồ hỗn độn đó?
Làm sao để loại bỏ hình bóng của Minh Dương ra khỏi lòng tôi?
Tôi không biết.
Tôi không biết gì cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2852992/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.