Dì Mai chỉ cho tôi một cách để đọc mà không cần chạm vào cuốn nhật ký.
Tôi đợi đến 3 giờ sáng, giờ mà năng lượng của tôi mạnh mẽ nhất, tìm đến cuốn nhật ký của Tuân.
Cuốn nhật ký rất dày, số trang được viết đã vượt quá hai phần ba.
Tôi chạm vào bề mặt bìa sách, một vài dòng chữ chui ra khỏi cuốn sách, lơ lửng trên không trung.
Tôi biết trước mắt tôi chỉ là vài trang trong số hàng trăm trang mà Tuân đã viết, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến tôi hối hận.
Tại sao tôi chỉ luôn nhìn về phía trước mà chưa một lần nhìn về phía sau?
1.
Hôm nay dì Mai đưa mình đến đám tang của ba, ông ấy đi rồi.
Lúc về, mình gặp Linh và Dương.
Mình không vui nổi như mọi lần hay gặp hai cậu ấy.
Mình có một suy nghĩ tồi tệ.
Mình có thể không làm bạn với Linh và Dương nữa không?
Mình sợ lỡ như một ngày mình đột ngột biến mất, hai cậu ấy sẽ buồn lắm, mình không muốn ai buồn vì mình cả.
2.
Hôm nay là sinh nhật Linh, mình tặng cậu ấy một cái móc khóa hình Pikachu, nhưng cậu ấy hình như thích móc khóa Doraemon của Dương hơn.
Mình ganh tị với Dương.
Mình cũng ganh tị với Linh nữa, mình cũng muốn được ba mẹ chúc mừng sinh nhật.
3.
Hôm nay Linh mượn xe mình đi mua trà chanh trong lúc mình và Tuân chơi bóng.
Tụi mình chơi xong rồi, nhưng không thấy Linh về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2852986/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.