Tôi tìm đến cuốn nhật ký của Tuân, lại chạm vào bề mặt bìa sách.
Làm ơn đi, tôi muốn thấy được trang cuối cùng.
Ông trời không phụ lòng tôi, những dòng chữ tôi cần nhìn thấy nhất đã hiện lên.
[Việc thứ nhất mình cần làm là đưa Dương đến thăm Linh, mình làm được rồi. Việc thứ hai, báo thù cho dì Mai.
Không phải mình không tin vào pháp luật, mà là mình không tin luật pháp cân bằng được thiện và ác.
Giết người phải đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu.]
Tôi kinh hồn bạt vía trước những dòng chữ do chính bạn tôi viết, nó vốn là một kẻ ấm áp đến đáng thương, phải đau đớn nhường nào mới thành ra như thế này?
Tuân còn rất trẻ, tôi không thể để nó hủy hoại tương lai của chính nó.
Tầm mắt tôi chạm đến tờ lịch để bàn, Tuân khoanh tròn vào ngày hôm nay bằng bút đỏ.
Phía dưới góc tờ lịch có mấy hàng chữ chi chít chen chúc nhau:
[Hôm nay là 49 ngày của Linh. Nếu Linh có nhớ mà đến tìm mình, hi vọng Linh sẽ ủng hộ cho sự lựa chọn của mình.]
Tôi đột nhiên nhớ đến dì Mai từng dặn, hôm nay cũng là ngày phiên tòa xét xử đầu tiên của tên cướp kia.
Tôi không nghĩ được nhiều, lập tức tìm đường bay đến Tòa án Nhân dân.
Tôi đoán không sai, xe của Tuân đỗ cách Tòa án chỉ chừng hơn 500 mét.
Tôi xuyên qua cánh cửa, ngồi xuống ghế phó lái bên cạnh Tuân.
Nó phì phèo điếu thuốc trên tay, thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2852983/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.