Cả hai bắt tay vào dọn dẹp, Thế Lâm đứng gần đó, nhìn theo bóng dáng Mẫn Tú vừa rời khỏi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết bạn mình vẫn ổn, nhưng anh không thể không nhắc nhở bản thân:
"Phải theo sát cậu ấy hơn nữa, không thì sẽ lại như thế này mất."
Một lúc sau, khi Mẫn Tú quay trở lại, tóc còn ướt và trông tươi tỉnh hơn nhiều, anh cười toe toét khi thấy phòng đã gọn gàng hơn rất nhiều.
"Mấy đứa làm tốt lắm! Anh cảm ơn nha, lần sau chắc chắn không để phòng bừa bãi thế này nữa."
Vũ Tân cười mỉm, vỗ vai anh: "Lần sau tụi em không dọn giùm anh nữa đâu"
Thái Anh nheo mắt, cười tinh nghịch: "Còn tiền tiêu vặt thì sao anh Mẫn Tú, tụi em chờ đấy nhé!"
Cả ba bật cười thoải mái, xóa tan hết những lo lắng của ngày hôm nay
Khung cảnh quay lại nhà hàng nơi Nguyên Vũ và Sa Hạ đang cùng nhau ăn tối
Một không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra, tiếng đàn piano nhẹ nhàng âm vang khắp nhà hàng.
Nguyên Vũ cười nhẹ: "Em thường đến chỗ này không?"
Sa Hạ khẽ lắc đầu: "Không, đây là lần đầu tiên em đến đây. Mà...cũng không nghĩ rằng hôm nay lại bất ngờ gặp và ăn tối với anh như thế này."
Nguyên Vũ trêu chọc: "Ý là em không mong đợi ăn tối với anh à? Cũng hơi buồn đấy"
(anh giả vờ buồn bã, nhưng trong ánh nhìn vẫn còn chút gì đó trêu chọc Sa Hạ)
Sa Hạ vội vàng xua tay: "Không...không phải như vậy. Ý em không phải thế" cô cúi mặt xuống bàn, hơi lúng túng
Nguyên Vũ như nhìn thấy ngại ngùng, anh vội hỏi: "Em bối rối à?"
Sa Hạ ngập ngừng: "Ừm..cũng có chút. Còn anh thì sao?"
Nguyên Vũ đặt dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "Bối rối thì có. Nhưng mà...cũng rất vui"
Sa Hạ hơi bất ngờ: "Vui? Vì điều gì?"
Nguyên Vũ nở nụ cười nhẹ, rồi ngả người ra sau: "Vì anh cảm thấy...hôm nay có gì đó khác lạ. Em hiểu ý anh chứ?"
Trái tim Sa Hạ dường như đập nhanh hơn: "Em không chắc...Anh muốn nói gì?"
Nguyên Vũ lúc này nhìn cô với ánh nhìn chân thành: "Anh chỉ thấy...khi ở cạnh em, mọi thứ trở nên thoải hơn. Cả ngày anh nghĩ mãi, không hiểu vì sao, nhưng giờ thì rõ rồi. Có lẽ là vì...em đặc biệt"
Sa Hạ giật mình lúng túng: "Đặc biệt? Em có gì mà đặc biệt?"
Nguyên Vũ nhìn thẳng vào cô, giọng nghiêm túc hơn: "Bí mật? Và...anh nghĩ có lẽ mình thích cái cảm giác đó."
Nguyên Vũ cười nhẹ "Thôi mà. Đừng nghĩ nhiều quá. Chúng ta ăn thôi, được chứ?"
Sa Hạ khẽ gật đầu
Sau bữa tối ấm cúng, cả Nguyên Vũ và Sa Hạ bước ra khỏi nhà hàng. Bên ngoài, trời đã chuyển lạnh với cơn gió nhẹ thổi qua, khiến Sa Hạ khẽ rùng mình.
Nguyên Vũ lập tức để ý và không do dự, anh cởi chiếc áo khoác ngoài của mình và nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
"Em mặc tạm cái này đi. Đừng để bị ốm," Nguyên Vũ nói với giọng dịu dàng với vẻ mặt đầy quan tâm.
Sa Hạ thoáng ngại ngùng, nhưng cô không thể từ chối sự ân cần ấy. "Cảm... cảm ơn anh."
Nguyên Vũ mỉm cười ấm áp, rồi nhìn cô chăm chú. "Em đứng chờ ở đây nha. Đưa chìa khóa cho anh, để anh đi lấy xe " anh nói, tay đưa ra chờ đợi.
Sa Hạ luống cuống tìm trong túi áo khoác, rút ra chiếc chìa khóa và đặt vào tay anh. Bàn tay của Nguyên Vũ lớn hơn nhiều so bàn tay của Sa Hạ. Khi đặt chìa khóa vào tay Nguyên Vũ, dường như cô cảm nhận được bàn tay mình đang nằm gọi trong tay Nguyên Vũ, khi có sự tiếp xúc da thịt thông qua bàn tay, khiến tim Sa Hạ dường như đập nhanh hơn trong khoảnh khắc đó.
Cô đứng im nhìn anh bước đi, dáng vẻ mạnh mẽ nhưng dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy có chút ấm áp, dẫu cho trời đang se lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]