Anh quay sang Vũ Tân và Thái Anh, ánh mắt dịu dàng hơn: "Và cả hai đứa nữa, anh xin lỗi thật nhiều. Anh lớn đầu rồi mà lại đế hai đứa em lo lắng như vậy. Thứ lỗi cho anh nha?".
Vũ Tân thở dài, nhưng giọng cậu không còn gay gắt nữa. "Tụi em thì không sao. Nhưng lần sau anh đừng làm như vậy nữa, được không?"
Thái Anh đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, đôi mắt cậu sáng lên, rõ ràng đã bớt lo lắng hơn.
Mẫn Tú nhìn về phía Thế Lâm một lần nữa, khuôn mặt anh nở một nụ cười nhẹ nhàng pha chút nghịch ngợm:
"Còn cậu, Thế Lâm, tha thứ cho mình lần này nha? Được không?" Nói xong, anh cố tỏ ra nét mặt đáng thương để chọc cười bạn.
Thế Lâm nhìn Mẫn Tú chằm chằm rồi khẽ thở dài, cố giữ vẻ nghiêm túc:
"Tớ tha thứ cho cậu lần này thôi đấy. Nhưng nếu còn có lần sau thì đừng mong tớ dễ dàng bỏ qua nữa đâu. Cậu nhớ đấy! Làm gì thì cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình, và đừng để mọi người lo lắng nữa. Hiểu chưa?"
Mẫn Tú cười toe toét, đưa tay lên chào như một người lính: "Tuân mệnh, đại ca!"
Không khí trong phòng nhẹ nhàng hơn, mọi người bắt đầu cười đùa trở lại. Nhưng rồi Thái Anh thắc mắc:
"Em vẫn còn một điều muốn hỏi. Mấy ngày nay anh không ăn uống gì luôn sao? Em để đồ ăn trước cửa phòng của anh nhưng sao chúng vẫn còn y nguyên?"
Mẫn Tú ngượng ngùng cười: "À, thật ra anh có ăn mà. Nhưng lúc anh ra tìm đồ ăn thì mọi người đi hết rồi, không ai thấy. Còn đồ em để trước phòng anh thì... nó nguội hết rồi, anh lười hâm nóng nên không ăn nữa. Thế là anh tìm thứ khác ăn tạm thôi."
"Mọi người vào phòng anh mà xem. Tiện đây, anh cũng muốn thông báo là anh đã sáng tác xong rồi. Chờ mọi người đông đủ thì anh sẽ bật thử cho cả nhóm nghe, được chứ?"
Thái Anh đáp: "Em gọi hết mọi người về rồi đó!"
Mẫn Tú ngạc nhiên, mắt anh mở to: "Gọi hết mọi người về luôn rồi á? Sao gọi nhanh vậy?"
Thái Anh lắc đầu, mỉm cười: "Thì chẳng phải anh không trả lời điện thoại suốt mấy ngày sao. Anh Thế Lâm lo lắng anh gặp phải chuyện gì nên đã bảo em gọi hết mọi người về liền."
Mẫn Tú ngạc nhiên nhìn Thể Lâm, anh không nghĩ Thế Lâm lại lo lắng cho mình nhiều đến vậy
Rồi mọi người bước vào phòng của Mẫn Tú, cảnh tượng trước mắt khiến cả nhóm không khỏi bất ngờ.
Giấy tờ và vỏ thức ăn vương vãi khắp nơi, các hộp đồ ăn vặt nằm la liệt, và tệ hơn nữa là ly cà phê cũ đã mốc meo mấy ngày qua. Không gian bừa bộn đến mức khó tin.
Vũ Tân nhăn mặt, không thể kìm được lời nhận xét: "Em thấy phòng anh hiện tại không khác gì một bãi rác."
Thái Anh nhìn quanh với vẻ ghê rợn, rồi bất ngờ nhặt lên một bộ đồ lớt đã để lâu ngày không giặt, mà thậm chí sắp bị nấm mốc: "Đúng đó, nhìn mấy thứ này nè... ghê quá!"
Mẫn Tú đỏ mặt xấu hổ, vừa gãi đầu vừa cười ngượng: "Ngại quá, ngại quá... Anh còn chưa tắm luôn ấy."
Cả Vũ Tân và Thái Anh lập tức há hốc miệng, không thể tin nổi vào tai mình. Thế Lâm chỉ biết lắc đầu, tiến lại gần
Mẫn Tú, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn mình và nói: "Cậu nhanh đi tắm đi. Chỗ này để hai đứa nó dọn cho."
Mẫn Tú có vẻ hơi ngại: "Như vậy có được không?"
Thế Lâm mỉm cười, giọng chắc chắn: "Có gì mà không được. Đúng không hai đứa?"
Cả Vũ Tân và Thái Anh nhìn nhau, cố nở nụ cười, dù trong lòng vẫn có chút miễn cưỡng: "Dạ... được".
Mẫn Tú thở phào nhẹ nhõm, nhưng trước khi rời đi, anh bất ngờ quay lại với nụ cười gian tà, tiến tới gần Vũ Tân và
Thái Anh, ghé sát vào tai họ và thì thầm:
"Nhớ dọn sạch sẽ vào đấy nhé!Làm nhanh đi, xong anh cho hai đứa ít tiền tiêu vặt."
Khi Mẫn Tú đi về phía nhà tắm, Vũ Tân nhìn đống hỗn độn trong phòng và khẽ thở dài: "Anh ấy mà không đi tắm sớm chắc mình ngất trước khi dọn xong."
Thái Anh cười khổ, lắc đầu: "Anh Mẫn Tú lúc nào cũng vậy, toàn làm mình đau đầu. Nhưng cũng không bỏ được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]