🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rồi Thái Anh quay qua nhìn Thế Lâm và Vũ Tân với sự thắc mắc: "O, sao chỉ có hai anh về? Anh Nguyên Vũ đâu?

Không phải ba người đi chung sao?"

Thế Lâm thở dài: "Nguyên Vũ có chuyện gấp ở lại giải quyết rồi, chỉ có anh và Vũ Tân về trước. Cậu ấy sẽ về sau."

Vũ Tân liền hỏi thêm: "Mọi người khác đâu cả rồi?"

Thái Anh giải thích: "Anh Thắng Triệt, anh Chính Hàn và anh Trí Tú đều đi chụp ảnh bìa cho tạp chí Gucci.

Còn lại thì mọi người lên công ty để thu âm cho gameshow sắp tới. Chỉ có mình em và anh Mẫn Tú ở nhà thôi."

Vũ Tân khẽ thở dài, ánh mắt thoáng nét lo lắng: "Anh ấy ở trong phòng cả ngày như vậy, không biết đang làm gì..."

Nghe vậy, Thế Lâm không còn chần chừ, lập tức bước tới trước cửa phòng Mẫn Tú, bắt đầu gõ cửa liên tục.

Thế Lâm gõ cửa mạnh hơn, giọng lo lắng: "Mẫn Tú, cậu có nghe tớ nói không? Mở cửa ra nào!"

Dường như không có ai trả lời từ phía bên trong. Cả Thế Lâm và Vũ Tân trao nhau ánh mắt căng thẳng, lo lắng tràn ngập. Cảm giác bất an ngày càng lớn hơn.

Thế Lâm nói với giọng khẩn trương: "Thế này thì không ổn rồi. Thái Anh, em mau gọi anh Thắng Triệt và tất cả mọi người về ký túc xá ngay. Còn Vũ Tân, giúp anh phá cánh cửa này!"

Thái Anh vội vàng đáp: "Dạ! Em đi gọi mọi người về liền." Cậu nhanh chóng chạy đi.

Trong lúc đó, Thế Lâm và Vũ Tân cùng đứng trước cửa, chuẩn bị đẩy mạnh vào. Thế Lâm đếm: "1...2...3, đẩy!"

Cả hai chuẩn bị dồn sức vào cánh cửa thì bất ngờ, nó mở ra. Mẫn Tú bước ra với dáng vẻ mơ màng, giọng nói uể oải: "Hai người làm gì mà ồn ào ở trước phòng tôi vậy?"



Thế Lâm không kìm được cảm xúc, bước nhanh tới giữ chặt lấy hai cánh tay của Mẫn Tú, đôi mắt anh ánh lên sự tức giận xen lần lo lắng:

"Cậu làm gì trong đó suốt mấy ngày qua vậy? Cậu có biết là mọi người lo lắng cho cậu lắm không?"

Vũ Tân cũng nói với giọng đầy cảm xúc: "Đúng đấy, anh có biết tụi em lo thế nào không? Gọi điện thì không nghe, đồ ăn đặt trước cửa phòng cũng không thèm động đến. Tụi em thực sự không biết chuyện gì xảy ra với anh nữa."

Thế Lâm tiếp tục, giọng càng lúc càng trầm hơn, nhưng vẫn không giấu nổi sự giận dữ: "Tớ đã gõ cửa suốt, đập cửa gọi cậu cũng không trả lời. Cậu có biết, nhìn thấy cậu như thế này, tớ đã lo đến mức nào không?"

Đôi mắt Thế Lâm giờ đây tràn đầy cảm xúc, nhưng chủ yếu là sự lo âu sâu sắc.

Mẫn Tú vẫn còn hơi bối rối, nhưng ánh mắt của Thế Lâm và Vũ Tân khiến anh không thể nào chối từ sự quan tâm của họ.

"Tớ... tớ không sao cả. Chỉ là... có nhiều chuyện cảm xúc sau buổi đi ăn thịt nướng ngày hôm đó, nên tớ muốn yên tĩnh một chút để sáng tác mà thôi"

Sau khi gọi điện cho mọi người, Thái Anh quay lại phòng của Mẫn Tú, không giấu nổi sự lo lắng. Vừa thấy Mẫn Tú đứng ở cửa, anh lập tức bước nhanh tới, ánh mắt vừa bất ngờ vừa trách móc.

Thái Anh với giọng hơi run: "Anh có biết là em lo lắm không? Phải gọi điện cho anh Thế Lâm về gấp để xem anh thế nào. Mấy ngày không thấy anh ra khỏi phòng, làm sao mà em không lo chứ?"

Mẫn Tú nhìn Thái Anh với ánh mắt hối lỗi, giọng anh mềm lại: "Anh xin lỗi mọi người nhiều. Anh không nghĩ mình lại làm mọi người lo lắng đến thế. Chỉ là... anh bận sáng tác nhạc quá, nên không để ý đến ngày giờ."

Thế Lâm nhìn Mẫn Tú, gương mặt vẫn đượm sự tức giận xen lẫn lo âu.

"Cậu bận đến thế nào cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ. Gọi mãi không thấy cậu trả lời, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?"

Mẫn Tú cúi đầu, giọng anh trầm lại, thành thật: "Tớ xin lỗi. Tớ không nên làm thế. Xin lỗi vì không trả lời điện thoại của cậu, xin lỗi cậu vì gõ cửa mãi mà tớ không ra, xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng. Tha lỗi cho tớ nhé? Được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.