"Sa Hạ, mình xin lỗi cậu nha! Hôm nay lão sếp khó tính quá, bắt mình phải tăng ca gấp nên mình không thể đến nhà hàng ăn tối với cậu được."
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, có chút buồn bã vì đã trễ hẹn, nhưng không thể từ chối yêu cầu của sếp trong tình hình hiện tại.
Ngay sau đó, điện thoại Sa Hạ rung lên với tin nhắn từ Giai Ân. Cô đọc qua dòng tin nhắn, thầm hiểu rằng bạn mình chẳng thể nào khác hơn trong những lúc công việc gấp rút như thế này.
Cô nhanh chóng trả lời: "Không sao đâu! Nếu cậu bận việc thì cứ làm cho xong đi, đừng lo lắng quá. Nhưng nhớ là tăng ca thì cũng phải ăn uống đầy đủ đấy nhé! Đừng bỏ bữa, sức khỏe quan trọng lắm đó."
Giai Ân vừa đọc tin nhắn vừa thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù có chút áy náy vì không giữ được lời hứa, nhưng cô rất biết ơn Sa Hạ vì đã thông cảm.
"Huhu, Sa Hạ à, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tớ hứa lần sau sẽ đãi cậu nhiều món ngon nhất luôn. Cậu là nhất!"
Sa Hạ khẽ cười, hình dung ra hình ảnh Giai Ân đang bận rộn mà vẫn cố gắng nhắn tin. Cô gõ nhanh:
"Cậu hứa rồi đấy nhé! Lần sau tớ sẽ không khách sáo đâu. Còn bây giờ cậu cứ làm việc đi, nhưng nhớ là phải ăn uống đầy đủ đó nha! Bai bái!"
Giai Ân đọc tin nhắn và không quên thêm một chút vui vẻ: "Bai bái, iu iu cậu, Sa Hạ!"
Sa Hạ cất điện thoại vào túi, nhưng tâm trạng của cô vẫn còn chút buồn vì không thể gặp mặt Giai Ân tối nay.
Cô biết Giai Ân không cố ý, nhưng đôi khi sự mong chờ lại khiến con người ta cảm thấy hụt hẫng.
Tuy có chút buồn vì không thể đi ăn cùng Giai Ân vào tối nay, Sa Hạ vẫn hiểu và thông cảm cho bạn mình, biết rằng công việc là điều không thể tránh khỏi.
Cô thở dài, chuẩn bị quay về thì cảm giác một cái chạm nhẹ trên vai khiến cô giật mình.
"Sa Hạ?" Giọng Nguyên Vũ vang lên sau lưng cô.
Cô quay lại, không giấu nổi sự ngạc nhiên trong ánh mắt. "Là anh sao?" Cô dùng thủ ngữ hỏi, đôi môi khẽ mỉm cười.
Nguyên Vũ gật đầu. "Anh có buổi quay hình gần đây. Tiện ghé qua nhà hàng này ăn tối luôn. Em cũng đến đây ăn à?"
Sa Hạ gật đầu, rồi ra dấu: "Ữm, nhưng bạn em bận đột xuất nên không đến được."
Nguyên Vũ mỉm cười: "Trùng hợp thật. Bạn anh cũng bận nên không đến được. Vậy... sao chúng ta không ăn tối cùng nhau?"
Sa Hạ có chút ngập ngừng, đôi mắt lóe lên sự lo lắng. Nguyên Vũ nhanh chóng nhận ra và trấn an: "Em yên tâm, ở đây bảo mật rất tốt. Không ai chụp hình đâu."
Anh cười nhẹ cùng Sa Hạ vào nhà hàng. Trước sự ân cần của Nguyên Vũ, Sa Hạ cảm thấy sự e dè ban đầu dần tan biến.
Cô ngồi xuống ghế anh kéo sẵn cho mình, cảm nhận bầu không khí thoải mái mà anh mang lại.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, Nguyên Vũ liền cắt nhỏ phần thức ăn, cẩn thận đẩy đĩa về phía Sa Hạ. "Em ăn cái này đi," anh nói, ánh mắt dịu dàng đầy quan tâm.
Sa Hạ vội lắc đầu, thủ ngữ: "Anh ăn đi, không cần phải làm vậy đâu."
Nhưng Nguyên Vũ cương quyết đổi đĩa thức ăn với cô, ánh mắt không để cô từ chối. "Em cứ ăn đi, không cần ngại."
Sự ấm áp trong hành động của Nguyên Vũ khiến Sa Hạ không khỏi cảm động. Cô nhìn anh một lúc lâu rồi nhẹ nhàng ra dấu: "Cảm ơn anh."
Khi xe của Thế Lâm và Vũ Tân về tới ký túc xá, cả hai nhanh chóng bước xuống, không nói thêm lời nào mà đi thắng lên nhà với sự lo lắng trĩu nặng trong lòng.
Vừa mở cửa vào phòng khách, Thế Lâm đã thấy Thái Anh đang đứng chờ, đôi mắt ánh lên sự bồn chồn.
Thế Lâm: "Mẫn Tú có ra khỏi phòng lần nào chưa?"
Thái Anh lo lắng, giọng nói thoáng run: "Không anh à, anh ấy chưa ăn uống gì và cũng chưa rời khỏi phòng cả ngày. Em rất lo lắng, không biết anh ấy đang làm gì bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]