🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc Nguyên Vũ rời khỏi, Sa Hạ vô thức đưa tay lên chạm vào chiếc áo khoác trên vai mình. Chiếc áo khoác mang mùi hương của anh - một mùi hương trầm ấm, hòa quyện giữa hương gỗ và một chút gì đó rất riêng biệt.

Mùi hương này mang lại cho cô cảm giác thoải mái và yên bình, giống như có một vòng tay vô hình đang ôm lấy cô.

Cô không khỏi nghĩ rằng, người đàn ông này không chỉ toát lên vẻ bề ngoài hoàn hảo mà còn có sự ấm áp đầy tình cảm ẩn chứa bên trong.

Chẳng bao lâu sau, Nguyên Vũ lái xe đến trước mặt Sa Hạ. Anh dừng xe lại, bước xuống và nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô. "Nào, em lên xe đi" anh cười khẽ, đôi mắt dịu dàng.

Trên đường về nhà, không khí giữa hai người tràn ngập sự êm đềm. Những câu chuyện vu vơ về ngày hôm nay, về công việc, về những điều bình dị trong cuộc sống.

Nguyên Vũ đôi khi pha trò làm Sa Hạ bật cười, nụ cười ấy càng làm ánh mắt anh thêm rạng rỡ.

Khi đến trước nhà Sa Hạ, cô nhẹ nhàng cảm ơn về bữa tối: "Cảm ơn anh vì bữa tối hôm nay, thực sự rất vui. Lần sau nhất định em sẽ đãi anh lại, không để anh phải mời đâu."

Nguyên Vũ bật cười, ánh mắt anh lấp lánh sự hài hước. "Vậy anh sẽ chờ lần tới đó nhé. Anh giữ lời em đấy."

Nhưng khi Nguyên Vũ chuẩn bị tạm biệt cô, Sa Hạ chợt nhận ra một điều: "Khoan đã, anh không có xe để về"

Cô nhìn quanh, trời đã tối khuya, và việc để Nguyên Vũ tự tìm xe về vào giờ này khiến cô lo lắng.

Nguyên Vũ nhún vai, cười nhẹ. "Anh có thể gọi xe về, không sao đâu."

Sa Hạ lập tức phản đối, ánh mắt cô nghiêm nghị: "Dù sao anh cũng là người nổi tiếng. Đi lại về khuya như thế này, lại còn để lộ địa chỉ nhà thì không ổn. Anh cứ lái xe em về đi. Ngày mai qua quán em, trả lại cũng được."



Nguyên Vũ thoáng lưỡng lự, nhưng rồi anh mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp trước sự chu đáo của cô.

"Vậy thì anh cảm ơn em. Mai anh sẽ ghé quán trả xe cho em."

Anh đứng lại, nhìn cô với ánh mắt đầy sự quan tâm.

"Giờ em vào nhà đi, trời lạnh rồi, đừng để bị cảm nhé. Ngủ ngon, Sa Hạ."

Sa Hạ khẽ mỉm cười, vẫy tay tạm biệt. "Anh về cẩn thận nhé, ngủ ngon, bái bai," ánh mắt dõi theo chiếc xe dần khuất xa.

Khi bước vào nhà, cô mới nhận ra một điều - chiếc áo khoác của Nguyên Vũ vẫn còn trên vai cô. Chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại, cô không khỏi mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút xúc động.

"Để mai trả lại cũng được..." Sa Hạ thì thầm với chính mình, cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng lắng đọng trong lòng cô, như một nốt nhạc dịu dàng kết thúc buổi tối đầy bất ngờ này.

Mọi người vừa trở về ký túc xá, khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ sự lo lắng về Mẫn Tú. Trước đó, họ đã được báo tin rằng anh không ra khỏi phòng trong nhiều ngày, khiến tất cả đều sốt ruột.

Nhưng khi vừa bước vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người sửng sốt - Mẫn Tú đang ngồi nhâm nhi một ly cà phê, trông thư thả đến bất ngờ.

Minh Khôi là người đầu tiên bước tới, không thể che giấu sự ngạc nhiên: "Chẳng phải anh đang ở trong phòng không chịu ra ngoài sao? Anh làm mọi người lo lắng lắm đấy"

Thế Lâm cười nhẹ, tiếp lời: "Đúng là cậu ấy ở trong phòng không chịu ra. Bọn anh còn đang tính phá cửa xông vào thì đột nhiên cậu ấy mở cửa ra, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.