🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nam Tuấn khẽ bước tới, đặt tay lên vai mẹ, giọng trầm ấm: "Mẹ... mẹ đừng tự trách mình như vậy. Nếu không có mẹ, chắc chắn con sẽ không trở thành con người như hôm nay. Con chưa từng trách mẹ, bởi vì con hiểu mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều sau khi ba qua đời."

Anh nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng. "Con biết rằng mẹ cũng đã rất đau đớn khi mất đi ba, và mọi thứ mẹ làm đều xuất phát từ nỗi sợ mất mát ấy."

Mỹ Hồng nhìn con trai mình, đôi mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào: "Nam Tuấn ….. mẹ thật sự xin lỗi con. Từ giờ mẹ sẽ không ngăn cản con làm bất cứ điều gì nữa. Con hãy theo đuổi đam mê của mình, hãy cháy hết mình với những gì con yêu thích."

Bà hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: "Và hơn hết, hãy tiếp tục viết tiếp giấc mơ của ba con. Mẹ tin rằng ba con, ở nơi nào đó, cũng đang mong muốn con trai mình sẽ theo đuổi giấc mơ dang dở của ông ấy."

Nam Tuấn siết chặt tay mẹ, lòng anh trào dâng cảm xúc. "Con sẽ tiếp tục giấc mơ ấy của ba, mẹ à. Bởi vì bây giờ... bên cạnh con đã có một người luôn ủng hộ và giúp con trở nên mạnh mẽ. Người đó cũng là người mà con rất yêu thương. Cô ấy là nguồn sức mạnh lớn nhất của con."

Mỹ Hồng khẽ cười qua những giọt nước mắt: "Cô ấy? Là cô gái đã đứng sau cánh gà cùng con suốt buổi diễn phải không?"

Nam Tuấn giật mình, lúng túng: "Mẹ….. sao mẹ biết?"

Mỹ Hồng khẽ vỗ vai con trai, cười nhẹ: "Mẹ sinh ra con mà, sao lại không biết chứ? Nhìn cách con nhìn cô ấy là mẹ hiểu rồi.

Rồi bà nhìn con trai đầy âu yếm: "Mẹ không cấm cản chuyện tụi con yêu đương, nhưng đừng để ảnh hưởng tới việc học. Dù sao cũng sắp thi cuối cấp rồi, nhớ chú ý nha con."

Nam Tuấn mỉm cười, gật đầu: "Con biết rồi, mẹ yên tâm."

Mỹ Hồng bỗng nhiên quay sang với vẻ mặt tinh nghịch: "Nhưng mà này, cho mẹ hỏi chút. Là con tán cô ấy trước hay cô ấy tán con trước? Mẹ tò mò nãy giờ rồi đấy."

Nam Tuấn bối rối, mặt đỏ bừng: "Mẹ hỏi kỳ quá! Thôi, chuyện này để lần sau con kể cho mẹ nghe."

Mỹ Hồng không buông tha: "Vậy là con tán trước phải không? Mẹ đoán không sai mà, đúng không?"

Nam Tuấn ngại ngùng quay đi: "Thôi trễ rồi, mẹ về công ty đi kẻo muộn."



Mỹ Hồng bật cười: "Được rồi, không đuổi nữa. Lần sau về nhà nhớ kể mẹ nghe đấy nhé."

Nam Tuấn gật đầu: "Con hứa mà. Bái bai mẹ nha."

Mỹ Hồng vẫy tay chào rồi bước đi, nhưng trước khi đi xa, bà vẫn không quên quay lại dặn dò: "Nhớ giữ lời đấy, lần sau kể mẹ nghe đầy đủ nhé!"

Nam Tuấn thở dài: "Mẹ thật là..."

Khi mẹ rời đi, Nam Tuấn quay trở lại sân khấu, nơi Sa Hạ đang đứng chờ. Vừa thấy cô, anh không kìm nén được cảm xúc, liền lao tới và ôm chầm lấy cô, khiến Sa Hạ ngạc nhiên.

"Anh... mẹ anh về rồi sao?" Cô hỏi nhẹ nhàng.

Nam Tuấn vẫn ôm cô chặt, gật đầu: "Ừ, mẹ về rồi."

Anh hít một hơi thật sâu, giọng tràn đầy cảm xúc: "Sa Hạ, cảm ơn em. Nhờ có em, mẹ anh đã bỏ qua quá khứ và cho phép anh được chơi đàn trở lại. Nhờ có em, anh mới có đủ dũng cảm để đứng trên sân khấu và thể hiện chính mình. Cảm ơn em đã giúp anh chứng minh với mẹ rằng anh có thể làm được."

Sa Hạ khẽ cười, dịu dàng vỗ về anh: "Vậy... anh tính trả công em thế nào đây?"

Nam Tuấn nhướng mày, đùa cợt: "Anh lấy thân báo đáp em được không?"

Sa Hạ đỏ mặt, đánh nhẹ vào vai anh: "Anh đúng là..."

Nam Tuấn cười lớn, ôm cô chặt hơn: "Được rồi, không trêu em nữa. Hôm nay em muốn ăn gì, anh mời."

Sa Hạ mỉm cười tinh nghịch: "Anh nói đó nha. Em sẽ không khách sáo đâu đấy."

Nam Tuấn nhìn cô đầy yêu thương: "Em thích là được. Miễn em vui, anh sẽ làm mọi thứ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.