🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nam Tuấn quay lại, nhìn sâu vào mắt Sa Hạ, như thể đang tìm kiếm sự an ủi và động viên trong ánh mắt cô. "Em nghĩ mẹ anh sẽ hiểu sao?"

"Em không biết," Sa Hạ thú nhận, nhưng vẫn mỉm cười, "nhưng em biết rằng anh xứng đáng được sống với đam mê của mình. Và em sẽ ở bên anh, bất kể kết quả như thế nào."

Sự ấm áp trong lời nói của Sa Hạ khiến Nam Tuấn cảm thấy như một sức mạnh mới trỗi dậy bên trong mình. Anh kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

"Cảm ơn em, Sa Hạ. Có em bên cạnh, anh nghĩ anh có thể làm được bất cứ điều gì."

Những ngày sau đó, Nam Tuấn bắt đầu tập luyện lại với cây đàn tranh, thường xuyên vào phòng âm nhạc sau giờ học để gảy những âm thanh quen thuộc mà anh đã từng bỏ quên.

Mỗi lần chạm vào dây đàn, anh cảm nhận được từng nốt nhạc như đang hòa vào trái tim mình, từng nhịp điệu như thổi bùng lên niềm đam mê đã ngủ quên bao năm.

Sa Hạ luôn âm thầm theo dõi và động viên, giúp anh cảm thấy vững tin hơn từng ngày.

Cô biết đây không chỉ là một buổi biểu diễn, mà là khoảnh khắc để Nam Tuấn giải thoát khỏi những gánh nặng trong lòng, đế anh có thế đối diện với mẹ, và quan trọng nhất là đối diện với chính mình.

Ngày kỷ niệm 70 năm thành lập trường cũng đã đến. Sân khấu lớn giữa sân trường đông nghịt những học sinh, thầy cô và phụ huynh.

Trong góc nhỏ của khán đài, Sa Hạ đứng yên lặng, trái tim cô đập nhanh hơn khi thấy Nam Tuấn bước lên sân khấu, với cây đàn tranh quen thuộc trong tay.

Anh ngồi xuống, ánh mắt không ngừng hướng về phía khán đài, nơi có bóng dáng của mẹ anh đang ngồi, đôi mắt bà lấp lánh sự lo lắng lẫn ngạc nhiên khi thấy con trai mình bước lên sân khấu với cây đàn đã từng gắn liền với quá khứ đau buồn của họ.

Nam Tuấn khẽ thở dài, bàn tay anh chạm vào dây đàn, một cảm giác quen thuộc nhưng đầy mạnh mẽ bùng lên trong anh.

Anh nhìn thẳng vào mẹ, rồi bắt đầu gảy những nốt nhạc đầu tiên. Âm thanh trong trẻo của đàn tranh vang lên, như một bản nhạc của sự kiên cường và khát khao, như lời xin lỗi và cũng là lời hứa với quá khứ.



Từng nốt nhạc đan xen, từng giai điệu như trút bỏ gánh nặng trong lòng Nam Tuấn, đưa anh trở về với những ký ức tươi đẹp về cha.

Và Sa Hạ, đứng lặng bên lề, biết rằng khoảnh khắc này là sự giải thoát cho Nam Tuấn - là bước đầu tiên để anh có thế tìm lại bản thân mình.

Khi bản nhạc kết thúc, cả sân khấu lặng im. Rồi tiếng vỗ tay nổ ra, rộn rã. Nam Tuấn quay lại, và anh nhìn thấy mẹ mình đang rơi nước mắt.

Nhưng lần này, đó không phải là những giọt nước mắt của đau buồn, mà là sự chấp nhận và thấu hiểu.

Anh biết, mình đã làm được. Và tất cả là nhờ có Sa Hạ.

Sau khi chương trình kết thúc, Nam Tuấn và mẹ đứng ở phía sau sân trường, nơi ánh đèn đã tắt dần và chỉ còn lại những tiếng rì rầm của các bạn học sinh đang dần rời đi.

Nam Tuấn nhìn mẹ mình, trong lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới dám đối diện thẳng thắn với mẹ về chuyện cây đàn tranh, thứ mà anh đã từ bỏ quá lâu.

Nam Tuấn cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Mẹ….. con xin lỗi."

Mỹ Hồng khẽ rùng mình trước lời nói của con trai, nhưng rồi bà lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh:

"Không, Nam Tuấn, con không cần phải xin lỗi. Lời xin lỗi đó đáng lẽ là mẹ phải nói mới đúng." Giọng bà vỡ òa, như dồn nén bao nhiêu năm uất ức.

"Mẹ đã để quá khứ làm mờ lý trí. Mẹ đã ngăn cản con theo đuổi đam mê với cây đàn tranh, niềm đam mê mãnh liệt mà con từng có. Mẹ thật sự có lỗi với con, mẹ không xứng đáng làm mẹ con."

Những giọt nước mắt nặng trĩu bắt đầu lăn dài trên gương mặt Mỹ Hồng, bà cúi đầu, khóc nức nở như một đứa trẻ.

Nam Tuấn đứng trước mẹ, lòng đau như cắt khi thấy bà gục ngã trước sự hối hận của chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.