Nam Tuấn quay lại, nhìn sâu vào mắt Sa Hạ, như thể đang tìm kiếm sự an ủi và động viên trong ánh mắt cô. "Em nghĩ mẹ anh sẽ hiểu sao?"
"Em không biết," Sa Hạ thú nhận, nhưng vẫn mỉm cười, "nhưng em biết rằng anh xứng đáng được sống với đam mê của mình. Và em sẽ ở bên anh, bất kể kết quả như thế nào."
Sự ấm áp trong lời nói của Sa Hạ khiến Nam Tuấn cảm thấy như một sức mạnh mới trỗi dậy bên trong mình. Anh kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
"Cảm ơn em, Sa Hạ. Có em bên cạnh, anh nghĩ anh có thể làm được bất cứ điều gì."
Những ngày sau đó, Nam Tuấn bắt đầu tập luyện lại với cây đàn tranh, thường xuyên vào phòng âm nhạc sau giờ học để gảy những âm thanh quen thuộc mà anh đã từng bỏ quên.
Mỗi lần chạm vào dây đàn, anh cảm nhận được từng nốt nhạc như đang hòa vào trái tim mình, từng nhịp điệu như thổi bùng lên niềm đam mê đã ngủ quên bao năm.
Sa Hạ luôn âm thầm theo dõi và động viên, giúp anh cảm thấy vững tin hơn từng ngày.
Cô biết đây không chỉ là một buổi biểu diễn, mà là khoảnh khắc để Nam Tuấn giải thoát khỏi những gánh nặng trong lòng, đế anh có thế đối diện với mẹ, và quan trọng nhất là đối diện với chính mình.
Ngày kỷ niệm 70 năm thành lập trường cũng đã đến. Sân khấu lớn giữa sân trường đông nghịt những học sinh, thầy cô và phụ huynh.
Trong góc nhỏ của khán đài, Sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bias-la-lieu-thuoc-chua-lanh/3733578/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.