Sa Hạ đứng lặng lẽ bên cạnh Nam Tuấn, trái tim cô dường như cảm nhận được mọi cảm xúc mà bạn trai đang giấu kín.
Khi hai người rời khỏi cửa hàng, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân đều đều trên con đường lát đá.
Cả hai không ai nói gì, nhưng cô biết rõ, bên trong Nam Tuấn, có một nỗi đau mà anh đã giữ kín bấy lâu nay, một nỗi đau liên quan đến cây đàn tranh?.
Đột nhiên, Nam Tuấn cất tiếng, giọng nói của anh trầm và có chút nghẹn ngào:
"Sa Hạ, em biết không... trước đây anh rất thích chơi đàn tranh. Đó là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh. Nhưng giờ thì khác. Đã lâu rồi, anh không dám chạm vào nó nữa.
Sa Hạ quay sang nhìn anh, đôi mắt cô dịu dàng và chứa đầy sự quan tâm. "Anh đã từng kể với em ở phòng âm nhạc, rằng dù cơ thể khỏe mạnh, nhưng anh vẫn không thể làm điều mình thích."
Nam Tuấn khẽ gật đầu, anh tiếp tục kể, giọng anh như chạm vào những kỷ niệm xa xôi:
"Ba anh là một nhạc sĩ đàn tranh, một người nghệ sĩ tài năng. Ông ấy thường biểu diễn ở những nhà hát lớn, và mẹ anh đã yêu tiếng đàn của ông từ lần đầu tiên nghe thấy. Tình yêu của họ bắt đầu từ những nốt nhạc ấy. Ba mẹ anh từng hạnh phúc lắm, họ yêu thương nhau sâu đậm và luôn đồng hành cùng nhau trong cuộc sống. Khi anh ra đời, họ coi anh là kết tinh của tình yêu ấy, và ba đã truyền lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bias-la-lieu-thuoc-chua-lanh/3733577/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.