Trên con đường quen thuộc hai người vẫn thường cùng nhau đi, bầu trời trong xanh và ánh nắng nhẹ nhàng rọi xuống, từng bước chân của họ như hòà vào nhịp sống yên bình của thành phố.
Tuy vậy, hôm nay có điều gì đó khác lạ. Khi Sa Hạ và Nam Tuấn đang đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ,
Nam Tuấn bỗng dừng lại.
Anh không nói gì, chỉ đứng im lặng trước cửa kính, ánh mắt chăm chú nhìn vào cây đàn tranh được đặt ngay vị trí trung tâm.
Những tia sáng chiếu qua lớp kính phản chiếu lên cây đàn, làm nó trông như đang lấp lánh, sống động.
Sa Hạ khẽ dừng bước, cô nhìn theo ánh mắt của bạn trai mình, nhận ra có điều gì đó đang trĩu nặng trong lòng anh.
Ánh mắt của anh không chỉ đơn thuần là sự tò mò, mà là một nỗi niềm sâu kín, một vết thương chưa lành hẳn.
Cô bỗng nhớ lại buổi hôm đó trong phòng âm nhạc, khi anh đã chia sẻ với cô một phần câu chuyện về quá khứ của mình.
Sa Hạ quay sang nhìn Nam Tuấn, nhẹ nhàng hỏi, giọng cô chứa đựng sự quan tâm:
"Anh có muốn vào xem thử một chút không?
Nam Tuấn nhìn cô, trong giây lát, anh thoáng ngập ngừng, như đang đấu tranh với chính mình. Rồi anh lắc đầu, cười nhẹ nhưng không giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt:
"Không đâu, chúng mình đi tiếp thôi, không là trễ học mất."
Nhưng Sa Hạ không để ý đến câu trả lời của anh. Cô hiểu rằng có những điều, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bias-la-lieu-thuoc-chua-lanh/3733576/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.