Sáng sớm, những đóa bìm bìm nhô ra ngoài hàng rào, những hạt sương trong như pha lê khẽ đọng trên cánh hoa rung rinh trong nắng ban mai.
Rèm cửa sẽ tự động mở ra vào thời gian định sẵn, nhẹ nhàng đưa ánh nắng sớm len vào phòng.
Lâm Vãn tỉnh giấc, trước khi mở mắt, cô theo thói quen lăn qua ôm lấy người đàn ông bên cạnh. Đầu tóc cô rối bù, dụi dụi vào tay anh, lẩm bẩm nói: “Chào buổi sáng cục cưng.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Giọng Chu Diễn Xuyên tỉnh táo hơn cô rất nhiều, anh vuốt tóc lại cho cô rồi hỏi: “Em có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Lâm Vãn gật đầu, dựa vào ngực anh ngủ tiếp.
Hôm nay là cuối tuần sung sướng, không phải lo lắng chuyện đi làm muộn, có thể tha hồ ngủ tới hết ngày.
Thời gian cuối năm, Nam Giang dần lạnh hơn, Chu Diễn Xuyên nhìn cánh tay mịn màng của cô ló ra ngoài chăn, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, đắp chăn lại cho cô, một tay anh ôm vai cô, một tay mở điện thoại đọc tin tức trong ngành.
Anh là người sống rất kỷ luật, không có thói quen ngủ nướng. Ngay cả khi đi học bận rộn làm cùng lúc hai việc thì ngủ đủ 7 tiếng thì tự động thức giấc. Sau này đi làm, dù có tăng ca đến khuya thì 8 giờ sáng hôm sau vẫn thức dậy đúng giờ.
Anh chưa bao giờ nghĩ thói quen tốt gắn bó hơn 20 năm lại thay đổi sau khi kết hôn với Lâm Vãn.
Lý do là một ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086988/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.