Lâm Vãn chỉ vui miệng nói vậy, không ngờ Chu Diễn Xuyên lại chiều cô tới mức cứ định lấy tên vậy thật. May mà Triệu Lị nghe chuyện đó thì phản đối kịch liệt, bà với lão Trịnh nghiên cứu cả đêm, cuối cùng đặt tên cho cục cưng trong bụng Lâm Vãn là Chu Ý*.
Hai người Lâm Vãn không có ý kiến gì, nhưng mà quen miệng cứ gọi Tiểu Mạch Tiểu Mạch, quyết định coi như tên ở nhà của bé.
Tiểu Mạch sinh ra vào một ngày bão lớn.
Nam Giang hầu như năm nào cũng có bão, nhưng năm nay bão mạnh tới mức thu hút sự chú ý của tất cả ngành nghề ngay khi mới hình thành trên biển, phần lớn dân cư sống khu vực ven biển phải sơ tán.
Một ngày trước khi cơn bão đổ bộ, Chu Diễn Xuyên đích thân dẫn người tới hiện trường, dùng máy bay không người lái tuần tra nhiều lần, sau khi xác định khu vực được chính quyền bắt buộc sơ tán không còn bóng người mới phong trần mệt mỏi quay về.
Về đến nhà trời đã bắt đầu đổ mưa, Lâm Vãn ngồi trong phòng khách chờ anh, thấy anh bình an trở về cũng không hề nhắc tới sự lo lắng bất an mấy tiếng vừa qua, cô chỉ chậm rãi nắm tay anh, dẫn anh đi xem mấy chỗ dì giúp việc dán băng chống vỡ kính trên cửa sổ.
Chu Diễn Xuyên cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, sau đó hôn lên trán cô: “Cảm ơn cưng.”
“Em đâu làm gì vất vả đâu, nhiều lắm thì cũng chỉ vịn thang cho dì thôi à.” Lâm Vãn hôn nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086989/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.