Lý Thiệp đi ra ngoài, ngồi vào trong xe, đến cả cửa xe cũng quên đóng, anh tựa vào ghế ngồi, hơi thất thần, sắc mặt có phần tái nhợt.
Anh dựa lên vô lăng rất lâu, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngữ Chân, nhưng cô không nghe máy.
Anh bỗng nhớ đến những lời cô nói vào đêm hôm đó.
Anh không phải người ngu ngốc, đêm đó cô đã từ chối dứt khoát đến vậy, sao có thể chỉ trong một ngày mà thay đổi thái độ?
So với việc nói anh không tin, chẳng thà nói là anh không dám tin.
Thực ra trong lòng anh luôn sợ hãi, căn bản không có cảm giác an toàn, đến cả lúc ngủ cũng sợ cô sẽ rời đi.
Những gì Chu Ngôn Nghiễn nói, chính là điều anh luôn sợ.
Anh nhớ đến cơn mưa đêm hôm đó, mưa rơi rất lâu.
Cố Ngữ Chân nằm yên trên giường, rất yên tĩnh. Anh biết cô vẫn chưa ngủ, chắc chắn đang mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, gương mặt ngoan ngoãn.
Nghĩ đến dáng vẻ ấy của cô, tim anh lại thắt lại, anh phải cố gắng lắm mới đè nén được cảm giác muốn quay người ôm lấy cô.
Anh dựa vào cửa sổ xe, đến khi điếu thuốc cháy đến tận cùng, làm bỏng tay anh, anh mới sực tỉnh.
Trời đã gần sáng.
Anh quay đầu nhìn lại, cô đã ngủ rồi, quả nhiên rất ngoan.
Cô luôn ngủ rất ngoan, lúc ngủ trong lòng anh, chẳng có quá nhiều động tác, sẽ mềm mại dựa vào ôm lấy eo anh, sáng hôm sau tỉnh dậy, tư thế gần như không thay đổi, ở trong lòng anh thì sẽ luôn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101925/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.