Vương Trạch Hào tất nhiên là không nỡ rời đi, cậu ta còn định ở lại xem kịch vui:
“Thiệp ca, em vội vàng chạy đến đây còn chưa ăn cơm, cho em đến nhà anh ăn ké đi. Tay nghề nấu nướng của Ngữ Chân chắc là giỏi lắm nhỉ?”
Lý Thiệp rõ ràng là không muốn lãng phí lời, thu điện thoại lại, nói một câu:
“Cút.”
Chỉ một chữ thôi, nhưng rõ ràng cảm xúc đã không còn u uất như lúc gọi điện nữa.
Vương Trạch Hào nhìn thấy tâm trạng anh rõ ràng đã tốt lên, thật sự phải bội phục Cố Ngữ Chân. Không khác gì trêu mèo, để ý một chút thì vui vẻ ngay, không để ý thì khó chịu tới mức không thèm nói chuyện với ai.
Thật sự là bị Cố Ngữ Chân nắm trong lòng bàn tay rồi.
Cố Ngữ Chân quay về biệt thự nhà Giang Ý, liền thấy xe của Lý Thiệp đậu trước cửa nhà.
Anh lại mua đồ xong về nhanh như vậy sao?
Cố Ngữ Chân mở cửa xe bước xuống, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay sang nói với Vương Hạo:
“Hôm nay tôi đến quân đội, nhớ đừng nói với anh ấy.”
Vương Hạo lập tức gật đầu:
“Tôi hiểu rồi, cô Cố.”
Giờ thì Vương Hạo đã hoàn toàn xác định được, Cố Ngữ Chân chính là vợ tương lai của Lý Thiệp. Trước kia, khi cô còn đang qua lại với Trương Tích Uyên, Lý Thiệp suốt ngày tâm trạng thất thường, mà giờ thì như uống thuốc an thần vậy. Vương Hạo chưa từng thấy Lý Thiệp vui vẻ như thế.
Vương Hạo nhớ lại cảnh hai ngày trước đã giao chiếc nhẫn mà Cố Ngữ Chân nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101926/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.