Lý Thiệp cố ý đi mua thuốc bôi mờ sẹo, vừa bước vào cửa đã thấy Lý Lệ Quốc và mấy người chú đang ngồi trong phòng khách.
Anh khựng lại một chút, lập tức quay người đi lên lầu.
Lý Lệ Quốc lạnh lùng lên tiếng:
“Đừng tìm nữa, người ta bị đưa đi rồi.”
Lý Thiệp dừng bước:
“Đưa đi đâu rồi?”
Lý Lệ Quốc lập tức đập tay xuống bàn:
“Con còn dám hỏi đi đâu? Con có biết mình đang làm gì không hả? Con đưa người ta về đây làm gì? Con đang phạm pháp đó, biết không?!”
Lý Thiệp quay người bỏ ra ngoài, như thể muốn đi tìm người.
Mấy người chú phía sau vội vàng bước lên, chặn lại, giữ chặt lấy anh, không để đi.
Lý Thiệp đi quá nhanh, liều mạng giằng ra. Mấy người chú cũng sốt ruột, may mà ai cũng từng học qua vài chiêu, liền vặn tay anh lại, tốn không ít sức mới đè được xuống đất.
“A Thiệp, đừng có hồ đồ nữa! Nghe rõ chưa? Thỏa thuận là con ký, người cũng bị đưa đi xa rồi, đừng dây dưa nữa. Con bắt người là phạm pháp đấy! Nhà người ta còn tử tế, nếu không đã báo cảnh sát từ lâu rồi!”
Lý Thiệp bị giữ chặt không giãy được, giận đến mức phát điên:
“Cô ấy tự nguyện theo tôi về mà, tôi không bắt người!”
Lý Lệ Quốc giận đến nổ tung:
“Tự nguyện cái gì? Con bé đi thẳng một mạch không ngoái đầu lại, rõ ràng là không muốn theo con!!”
Lý Thiệp siết chặt tuýp thuốc trong tay:
“Cô ấy nói vậy sao?”
“Cần gì con bé phải nói? Con cứ làm loạn lên, người ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101910/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.