Bàn chân của Cố Ngữ Chân đau nhói, chẳng mấy chốc sàn nhà đã có mấy giọt máu đỏ tươi.
Lý Thiệp bế cô vào phòng ngủ, gọi bác sĩ gia đình đi cùng đến.
Phó Tuân vội vã chạy đến, cứ tưởng có chuyện nghiêm trọng gì, ai ngờ vào đến phòng ngủ lại chỉ thấy có hai ba giọt máu dưới sàn.
Nhưng trong mắt Lý Thiệp thì rõ ràng là rất nghiêm trọng, anh đang đỡ chân cô, nhìn cô im lặng với hai vệt nước mắt trên mặt, dường như không biết dỗ thế nào, thấy Phó Tuân tới thì đơn giản nói:
“Dẫm phải mảnh kính dưới chân.”
Phó Tuân bước vào, ngồi xuống nhìn vết thương, may mà còn đi dép, nên mảnh thủy tinh không đâm quá sâu.
Cố Ngữ Chân sợ đau, khi Phó Tuân dùng nhíp gắp mảnh thủy tinh ra khỏi chân cô, cơn đau truyền đến khiến cô khẽ nghiến răng. Mắt cô vốn đã đỏ hoe, giờ lại càng trông đáng thương hơn.
Lý Thiệp nhíu mày thật chặt:
“Nhẹ tay chút.”
Phó Tuân lập tức cảm thấy áp lực như núi đè. Mặc dù với anh ta, xử lý vết thương ngoài da là chuyện cỏn con, nhưng bị Lý Thiệp nhìn chằm chằm như vậy còn căng thẳng hơn cả làm đại phẫu.
Khó khăn lắm mới băng bó xong, Lý Thiệp nhìn chân Cố Ngữ Chân một cái, kiểm tra cẩn thận.
Phó Tuân có chút bực mình:
“Anh từng phục vụ trong quân đội, chẳng phải cũng biết xử lý vết thương sao? Còn gọi tôi đến làm gì, băng bó xong còn không yên tâm.”
Lý Thiệp vừa kiểm tra vừa nói:
“Tôi ra tay thô quá, vết thương ngoài da thì băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101909/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.