“Gì cơ?” Tiểu Ngư hiếm khi nghe thấy Cố Ngữ Chân mắng người, bước đến bên cửa:
“Chân Chân, chị cãi nhau với anh Tích Uyên à?”
Cố Ngữ Chân luống cuống xóa tin nhắn mà Lý Thiệp vừa gửi, trong lòng bỗng chột dạ:
“Chị đang nghiền ngẫm đoạn phim vừa xem thôi, có một cảnh diễn cực đã.”
“Vậy có phải em làm phiền chị rồi không?” Tiểu Ngư đang định quay về phòng khách thì lại để ý thấy cô vẫn mặc lễ phục:
“Có cần em giúp chị cởi lễ phục không? Mặc thế này chắc khó chịu lắm ha?” Nói rồi lại nhớ ra một chuyện:
“À đúng rồi, bên thương hiệu có gọi điện đến nói lễ phục đó tặng cho chị luôn đó, em chưa từng thấy thương hiệu nào tặng lễ phục như vậy, trước giờ chưa hề có!”
Tặng cái gì mà tặng? Rõ ràng là tiền thật giá thật mua về! Bộ lễ phục đó có mấy con số 0 đằng sau mà cô còn chưa đếm hết nổi nữa kìa.
Cố Ngữ Chân càng nghĩ càng tức, đợi Tiểu Ngư rời đi rồi liền gõ lạch cạch mấy dòng tin nhắn trên điện thoại:
“Tiền lễ phục tôi không nhận, làm gì có minh tinh nào đi mua lễ phục chứ, tôi trả lại anh, tôi không cần!”
Lý Thiệp bên kia nhàn nhã hồi âm:
“Chỉ là một bộ đồ thôi mà, tặng em đó. Lần sau gặp nhớ mặc.”
Cố Ngữ Chân tức gần chết, cũng xóa luôn tin nhắn đó. Nhưng nghĩ lại, cho dù cô có xóa đi giá bộ lễ phục, cũng chỉ là gạch đi một khoản lẻ nhỏ thôi.
Anh đương nhiên chẳng bận tâm, bởi dù có gạch đi khoản lẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101882/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.