Cảm giác thấp thỏm.
Mỗi lần đến quán bar đêm, tâm trạng của Cố Ngữ Chân đều không giống nhau, mà lần này lại càng thêm bất an.
Anh bảo cô tự đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Cô trả tiền rồi xuống xe, vừa quay đầu lại đã thấy Trương Tích Uyên đang đứng đợi trước cửa, trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác áy náy.
Trương Tích Uyên vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, giống như một người thầy, người bạn vậy. Rất nhiều chuyện trong giới nếu không có anh ấy chỉ dạy, e là cô đã sớm bị người ta ăn đến mức chẳng còn xương.
Dù giữa họ không có nền tảng tình cảm, nhưng xét về vai trò bạn trai, anh ấy quả thật rất xứng đáng.
Cố Ngữ Chân nghĩ đến chuyện vừa rồi lừa anh ấy, trong lòng cảm thấy có chút cắn rứt.
Thấy cô xuống xe, Trương Tích Uyên bước lại gần, đưa tay cầm lấy túi đồ trong tay cô:
“Em mua gì thế?”
“Vài món ăn vặt thôi.” Cố Ngữ Chân mua từ trước, nhưng còn chưa kịp ăn thì đã đến đây rồi.
Trương Tích Uyên mở ra xem, cười nói:
“Thế này chắc là không ăn nổi nữa rồi, để lại cho anh ăn phải không?”
Cố Ngữ Chân vốn còn đang căng thẳng, nghe vậy liền bật cười, cảm xúc cũng dịu xuống đôi chút.
“Đi thôi, vào chào hỏi mọi người một tiếng.” Trương Tích Uyên đưa tay khoác vai cô, dẫn cô đi vào trong.
Bên ngoài hơi lạnh, nhưng bước vào trong thì hoàn toàn không cảm nhận được chút rét mướt nào, như thể là hai thế giới khác biệt.
Thế giới này sôi nổi, điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101883/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.