Cô không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng anh chẳng nói gì đặc biệt, nhưng cô lại cảm thấy chỉ mấy câu đó đã bị nhìn thấu hết rồi.
Chuyện va chạm cũng được xử lý rất nhanh, chẳng ai muốn kéo dài, không bao lâu đã xong, Cố Ngữ Chân quay lại xe, xe chậm rãi lăn bánh, cô theo phản xạ quay đầu nhìn lại một cái.
Bạch Mạt bước đến bên cạnh anh nói gì đó, anh cười nhẹ, cũng không nhìn về phía cô lấy một cái. Đôi mắt ấy trời sinh đã mang theo vẻ quyến rũ.
Anh vẫn giống như trước kia, không cần làm gì nhiều, chỉ cần ánh mắt cũng đủ khiến người khác rung động. Hồi học cấp ba đã không thiếu người thích, bây giờ lớn rồi thì lại càng không thiếu.
Cố Ngữ Chân cúi đầu, không nhìn nữa.
Anh ngậm điếu thuốc, tay tùy ý gác lên cửa kính, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt im lặng lạ thường.
Bạch Mạt liếc nhìn anh một cái, không khỏi cảm thán đúng là đẹp trai thật. Dù trong giới giải trí cô từng gặp không biết bao nhiêu người đẹp, cũng hiếm thấy ai như anh.
Trời sinh mang khí chất câu dẫn lòng người, rõ ràng biết rõ anh là người rất “chịu chơi”, nhưng khi ánh mắt ấy nhìn về phía mình lại như thể cả thế giới anh chỉ có mỗi mình mình, khiến tim đập loạn nhịp không kiềm chế được.
Bạch Mạt dịu giọng nói:
“Chúng ta đến rồi.”
Anh như vừa hoàn hồn, nhìn sang cô ta, cười khẽ:
“Cảm ơn cô Bạch, hôm nay vất vả rồi.”
“Không vất vả gì đâu, tôi còn chạy xe anh không cẩn thận, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101856/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.