Bây giờ đã bốn giờ chiều, mặt trời vẫn đang thiêu đốt.
Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của bầu không khí nghiêm trang, khoảnh khắc bước vào nhà tang lễ, không ngờ Vân Miểu lại cảm thấy chỗ này mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Ve trên đỉnh đầu kêu không ngừng nghỉ, có điều chút ồn ào kia rất nhanh đã bị những âm thanh khác át mất.
Chỗ này là nơi tạm biệt giữa sự sống và cái chết.
Tiếng khóc, tiếng nói chuyện, tiếng pháo, còn cả tiếng kèn đưa tang vang lên dồn dập…
Nơi như thế này, trước kia Vân Miểu từng đến hai lần.
Một lần là đưa tiễn bố mẹ, một lần là đưa tiễn bà nội.
Đây là lần thứ ba cô đến đây.
Trùng hợp là ba lần Lục Chinh đều ở bên cạnh cô.
Lần này chỉ đơn thuần là điều tra vụ án, đứng ở góc độ người ngoài nhìn nơi này, không có cảm xúc đau khổ kia bủa vây, đầu óc của cô rất thanh tỉnh.
Bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh tạm thời được sắp xếp ở trong nhà xác bên cạnh.
Vì nhiệt độ cao nên nhà xác mở máy lạnh.
Ánh sáng tự nhiên của căn phòng này rất kém, thắp đèn mặt trời cũ kỹ, bụi tích tụ nhiều năm khiến ánh sáng của đèn mặt trời trông lạnh lẽo vô cùng.
Một số thi thể tạm thời chưa có người nhận hoặc đợi làm giám định vết thương đều được để ở đây.
Trong không khí thoang thoảng mùi thối, không cần nói cũng biết đó là mùi gì.
Nhìn từng chiếc bàn dài, túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3543474/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.