Ấm đun nước trong nhà nhảy nút, kêu một tiếng tách, hơi nước bốc lên đập vào ấm nước kim loại, phát ra tiếng ùng ục trầm thấp.
Lục Chinh đi tới lấy ấm nước kia ra, pha một ly trà.
Lá trà màu xanh chuyển động trong ly thủy tinh, thoáng chốc toàn bộ đã chìm xuống đáy ly. Hương thơm thoang thoảng của trà nhanh chóng bay lên, mùi hương vô cùng hấp dẫn.
Vân Miểu nhìn chằm chằm lá trà kia một lúc, rồi xích lại gần ngửi. Một lúc sau, cô chau mày.
“Hình như trà này và trà chúng ta uống ở nhà Trương Tú là cùng một loại.”
Lục Chinh đút một tay vào túi, mím chặt môi: “Ừ.”
Vân Miểu lóe lên một suy nghĩ, cô nói: “Lục Chinh, anh còn nhớ không? Trương Tú cũng có một đại gia bí ẩn, cũng không thể điều tra được.”
Con ngươi Lục Chinh đen sẫm, đương nhiên là anh nhớ.
Vân Miểu: “Đại gia của Trương Quỳnh Quỳnh và đại gia của Trương Tú, lẽ nào là cùng một người?”
Lưu Vũ nghe xong, ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được: “Không phải đấy chứ, còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Vân Miểu: “Cái chết của Trương Tú chắc cũng liên quan đến ông ta.”
Lưu Vũ nhíu chặt lông mày: “Trương Tú không phải chết vì tự sát à? Khi đó chúng ta không có lập án mà.”
Đội trưởng Lục: “Có lẽ là tự sát vì nguyên nhân bất đắc dĩ.”
Vân Miểu cầm bức ảnh kia quan sát kỹ càng.
Ngoại trừ Trương Tú và Trương Quỳnh Quỳnh lúc nhỏ, trong ảnh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3542704/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.