Lưu Vũ cầm chìa khóa đi mở cửa xe.
Lục Chinh gọi anh ta lại: “Ăn cơm trước rồi đi.”
Lưu Vũ: “Về rồi ăn đi.”
Bình thường khi điều tra vụ án, bọn họ đừng nói là ăn cơm đúng giờ, có thể về nhà ngủ trước mười một giờ đêm đã là chuyện tốt rồi.
Giọng điệu của Lục Chinh hơi lạnh lùng: “Cô Kha đã đi làm việc miễn phí cho cậu rồi, còn muốn cô ấy đói bụng chung với cậu hả?”
Vân Miểu: “Em vẫn chưa đói.”
Lục Chinh dùng tay che ánh nắng trước mặt cho cô, giọng nói đã chuyển sang dịu dàng: “Vậy thì ăn ít một chút.”
Giây trước còn lạnh lùng cứng ngắc, giây sau đã hệt như gió xuân. Sự khác biệt trước sau này quá rõ ràng, Lưu Vũ ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Haizz! Có thể khiến vị Diêm Vương này chuyển thành dịu dàng cũng chỉ có mỗi Vân Miểu thôi.
Vân Miểu không phải là người nũng nịu, tốc độ ăn cơm của cô rất nhanh.
Lục Chinh cầm đũa gõ đầu cô: “Ăn chậm nhai kỹ.”
Vân Miểu đã bỏ chén xuống: “Em no rồi.”
Lưu Vũ ở đối diện thấy vậy thì nhanh chóng và cơm trong chén, đứng dậy ra ngoài lái xe.
Vân Miểu để ghế lái phụ lại cho Lục Chinh, ai ngờ anh lại ngồi ra ghế sau với cô.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Sao anh không ngồi đằng trước?”
Lục Chinh: “Phía trước nắng cháy người.”
Vân Miểu: “Bây giờ đang giữa trưa, trong xe đâu có nắng…”
Lục Chinh giải thích: “Miểu Miểu, ngồi ở phía trước cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3542485/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.