Nghe Du An Kỳ nói rằng không muốn giữ đứa bé. Trương phu nhân liền ra hiệu cho vị bác sĩ ra ngoài. Bà nhìn Du An Kỳ có chút khổ sở, hỏi:
- An Kỳ, cháu có nỗi khổ gì sao? Sao lại không muốn giữ đứa bé lại?
Trương phu nhân đặt tay mình lên tay cô. An Kỳ ngước đầu lên nhìn bà, cô nói với giọng đầy căng thẳng:
- Bác gái, cháu và Trương Thần vẫn còn trẻ, có em bé bây giờ thì thật sớm.
- An Kỳ, cháu nghe bác nói. Con cái là do trời ban, không thể vì nhất thời mà phá bỏ nó.
- Nhưng mà chúng cháu...
An Kỳ thật sự rất muốn nói với Trương phu nhân về chuyện giữa cô và Trương Thần chỉ đang làm việc theo khế ước. Nhưng cô biết, nếu như cô nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trương phu nhân nhận ra, dường như An Kỳ đang cố che giấu bà điều gì. Bà liền hỏi:
- Cháu và tiểu Thần giấu bác điều gì sao? Hai đứa cãi nhau à?
An Kỳ im lặng, cũng chẳng có bất kì phản ứng gì.
- An Kỳ, nếu hai đứa có xảy ra mẫu thuẫn, hãy ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Đừng vì tức giận mà quyết định bừa. Hoặc là, cháu cứ nói với bác, bác sẽ làm chủ cho cháu.
An Kỳ ngước lên nhìn Trương phu nhân, thấy bà đang nhìn mình, nụ cười hiền dịu trên môi bà bất giác làm cô liên tưởng đến mẹ. An Kỳ lúc này không ý thức được, liền gọi Trương phu nhân " mẹ ơi " và rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3201937/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.