Lý Đông Lượng với vẻ mặt trêu chọc, nói. Hà Hoa Tử bỏ tay xuống, tỏ ý muốn bỏ đi. Lý Đông Lượng liền cảm thấy không hài lòng, anh lấy tay kia chặn đường cô.
Cô ngước nhìn anh,trừng mắt nói:
- Anh định làm gì?
- Lý phu nhân làm cơ thể anh nóng lên rồi, giờ lại muốn bỏ đi. Còn việc anh định làm gì, thì...
Dứt lời, Lý Đông Lượng liền cưỡng hôn Hà Hoa Tử, mặc cho cô có chút hoảng.
- Ưm... ưm...
Hà Hoa Tử lấy tay đánh liên tục vào Lý Đông Lượng, nhưng anh chẳng bận tâm. Cô đánh càng mạnh, anh càng hôn cô quyết liệt hơn.
- Ưm... D... dừng lại.... ưm
Có chút bực do bị cô đánh, tay Hà Hoa Tử cũng nhanh chóng bị anh tóm gọn, đặt trên đỉnh đầu.
Cuối cùng anh chịu rời khỏi môi cô, nhưng chưa dừng lại, anh chuyển xuống hôn cổ của cô. Sợ anh sẽ làm những chuyện quá đáng hơn, Hà Hoa Tử không thể chịu được, nói:
- Anh mau dừng lại... xin... anh
Thấy giọng Hà Hoa Tử có chút nghẹn lại, Lý Đông Lượng ngước lên nhìn, phát hiện hai mắt cô đã ướt hết. Đột nhiên anh lại cảm thấy bản thân mình thật xấu xa vì đã làm cho Hà Hoa Tử khóc. Anh nhanh chóng buông cô ra, lấy tay lau nước mắt cho cô. Nhưng chưa kịp nói lời xin lỗi, Lý Đông Lượng đã bị cô tát thật mạnh. Trước khi bỏ đi, cô nhìn anh với ánh mắt căm ghét, nói lớn:
- Vô sỉ.
Tất cả nhân viên thấy Hà Hoa Tử lao thẳng ra quán, ai nấy cũng lấy làm lạ. Chạy nhanh như vậy, họ chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
Còn về Du An Kỳ, khi cô quay trở về biệt thự, đúng lúc ấy, Trương phu nhân cũng đến chơi. Lần này bà muốn đến thăm Du An Kỳ. Bà nghe được bà Du vừa qua đời cách đây vài ngày. Cảm thấy có chút thương xót cho cô gái nhỏ này nên muốn đến an ủi cô.
Nhìn thấy Du An Kỳ, Trương phu nhân vui vẻ hơn. Dù đã che giấu đi vẻ mặt mệt mỏi và buồn bả, nhưng An Kỳ vẫn bị bà nhìn thấu. Trương phu nhân thấy cô như vậy, bà liền lo lắng, hỏi:
- An Kỳ, bác nghe được mẹ cháu vừa mới mất. Mong rằng cháu đừng quá đau buồn.
- Bác gái, cảm ơn bác.
An Kỳ không quên nở một nụ cười, dù có chút gượng gạo.
- Khi nào cháu cảm thấy buồn, cứ nói với bác, bác nhất định sẽ đến đây chơi với cháu. Nếu như tiểu Thần ăn hiếp cháu, cháu cũng đừng ngại, cứ việc nói với bác.
Du An Kỳ nghe vậy, cô cảm nhận được một chút tình cảm gia đình khi thấy Trương phu nhân đối xử tốt với mình. Nhưng cô biết rằng, nó vốn dĩ không thuộc về cô.
Bỗng nhiên, An Kỳ cảm thấy trong người có chút khó chịu. Trương phu nhân thấy mặt cô có chút xanh xao, lập tức lo lắng, hỏi thăm:
- An Kỳ, cháu không sao chứ? Trong người không khỏe chỗ nào? Hay là bác đưa cháu đi khám?
- Cháu không sao. Gần đây cháu thường bị đau đầu và mệt mỏi, có lẽ là do cháu nghỉ ngơi chưa đủ thôi.
Du An Kỳ nói với vẻ đầy miễn cưỡng. Vì hiện tại cô cảm thấy rất khó chịu.
Vừa dứt lời, Du An Kỳ đã không chịu được, chạy vào nhà vệ sinh. Mặc dù cô chưa ăn gì nhưng lại rất buồn nôn. Cứ vậy mà cô đã nôn ra nước trong người.
Trương phu nhân lập tức kêu dì Quế gọi bác sĩ đến. Vì vỗi vã nên An Kỳ không kịp đóng cửa nhà vệ sinh, Trương phu nhân cứ thế mà đi vào.
Thấy cô cứ nôn như vậy, lòng bà có chút thương. Bà đi đến, nhẹ nhàng vuốt vào lưng cô, không quên hỏi:
- Cháu đã thấy dễ chịu hơn chưa?
An Kỳ liền gật đầu.
- Bác dìu cháu lên phòng nghỉ ngơi, bác cũng đã gọi bác sĩ đến khám rồi.
- Bác gái, làm phiền bác.
- Nha đầu ngốc.
Dứt lời, Trương phu nhân lấy tay xoa đầu cô.
Lên đến phòng, dìu Du An Kỳ nằm xuống giường, Trương phu nhân ngồi bên cạnh, hỏi:
- An Kỳ, cơ thể cháu dạo này cảm thấy khó chịu ở đâu?
- Cháu hay bị đau đầu và mệt mỏi, lâu lâu chân lại bị chuột rút. Lúc trước lưng cháu vẫn bình thường, bây giờ lại thường bị đau. Dạo này cháu cũng hay buồn nôn. Và...
- Cháu cứ nói, đừng ngại.
- Cháu cứ luôn muốn đi vệ sinh, mặc dù uống rất ít nước.
Nghe An Kỳ nói vậy, không hiểu vì sao vẻ mặt Trương phu nhân có chút vui mừng. Chỉ là bà đang cố giấu đi.
Tiếng gõ cửa và tiếng gọi vọng vào của dì Quế làm tắt đi sự vui vẻ này của Trương phu nhân:
- Phu nhân, bác sĩ đến rồi.
- Vào đi.
Dì Quế mở cửa cho bác sĩ vào, còn dì thì quay xuống tiếp tục làm việc.
Vị bác sĩ này khám cho Du An Kỳ một hồi, quay sang nói với Trương phu nhân:
- Phu nhân, chúc mừng bà, chúc mừng cô, tiểu thư. Cô đã mang thai hơn bốn tuần rồi.
- Cái gì?
Cô có thai? Hơn bốn tuần? Chẳng lẽ là đêm Trương Thần hiểu lầm cô với Lý Đông Lượng.
An Kỳ có chút vui mừng, nhưng cũng có chút hốt hoảng. Lỡ như, Trương Thần không chấp nhận đứa trẻ này thì cô phải làm sao? Thật lòng, An Kỳ cũng chẳng muốn con mình sinh ra lại không cảm nhận được tình yêu mà cha nó dành cho mẹ nó. Nếu đã như vậy, chi bằng đừng đem nó đến cùng nhận những đau khổ chung với mình.
Trương phu nhân lúc này vẫn còn đang rất vui. Quả nhiên, dự đoán của bà là đúng. Bà quá vui mừng, liên tục nói:
- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn.
Còn Du An Kỳ lúc này chỉ biết gục đầu, tuy có sự tranh đấu với nội tâm, nhưng cô vẫn quyết hỏi:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]