Đúng như anh nói, giờ này không chuyến xe nào chạy ngược về thành phố. Đan Nguyên không có điện thoại để gọi taxi. Cô dáo dác tìm kiếm nhưng chỉ mất công.
Trời đã tối. Bóng đêm dần bao phủ một vùng quê bình lặng. Cô vừa sợ vừa mỏi chân bèn ngồi xuống vệ đường ẩn mình bên gốc cây phượng vĩ. Thầm trách bản thân nóng vội để giờ chẳng có chỗ mà trú thân.
Chợt một chiếc xe máy rồ ga lao tới dừng lại trước mặt cô. Vừa nhìn cô đã biết người đến là ai!
Anh không nói không rằng, lấy chiếc mũ bảo hiểm khác khom người đội luôn lên đầu cô, rồi ngang nhiên bế người ra xe, nhân tiện chặn miệng cô khỏi ý kiến ý cò: "Em tốt nhất là im lặng! Anh đang điên!" Hai chân anh đau như muốn tháo khớp. Cũng may chiếc Wave alpha của ông Bảy chạy tốt. Nếu không chắc anh phải bò ra đây tìm cô. Nghĩ mà tức nhưng lại không dám giận, càng không nỡ bỏ.
"Ôm lại! Đã bảo giờ này không có xe còn cố chấp! Anh đã đưa em về đây thì anh có trách nhiệm đưa em về an toàn. Từ đây đến sáng mai, em ngoan ngoãn ở yên cho anh!" Anh cầm hai tay cô vòng qua eo anh. Rồi quay xe trở về con đường cũ.
Miệng thì mắng cô hăng máu như vậy. Nhưng lòng anh thì sợ muốn đứng tim. Có trời mới biết, trên đường ra đây tìm cô, anh cầu trời đừng cho chiếc xe nào chạy ngang qua. Nếu không anh có mọc cánh cũng khó mà đuổi theo bắt người lại.
Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596688/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.