Phú Hào đang gối đầu lên hai tay giận hờn với mớ kí ức. Thì người bên ngoài đã tự ý mở cửa.
Khi nghe tiếng cửa đã mở khóa, Phú Hào liền nhắm mắt nằm bất động. Anh muốn biết cô vào đây để làm gì? Xem thử anh ngủ chưa hay có tâm ý nào khác?
Đan Nguyên khẽ khàng hé cánh cửa gỗ, ló đầu vào quan sát. Rồi nhẹ nhàng bước vào trong. Nói thật, cô chẳng lạ gì căn phòng này. Bởi, ngày trước mỗi lần về đây, cô thường hay sang phòng anh, bắt anh đọc truyện cho cô ngủ. Từng đồ vật trong này nếu nhắm mắt, tắt điện cô cũng lấy đúng vật mình cần. Và dĩ nhiên đường đến giường anh cô cũng thuộc lòng. Chẳng cần sáng đèn, cô cũng biết nó nằm ở hướng nào, thậm chí là cách cửa mấy bước chân.
Đang rón rén đến nơi anh nằm.
Bụp!
Nguồn sáng đã vụt tắt!
Đan Nguyên giật mình. Không phải linh hiển đến vậy chứ? Định thử trí nhớ của cô à?
Nhưng lúc đó là đi với Phú Hào. Lỡ có ngã cũng có anh đỡ dậy. Hay nói quá chút, lỡ cô có đè lên anh...thì cũng không có sao! (Hehehe),cùng lắm là đền cho nụ hôn ngợp thở.
Còn giờ đây...tối đen như thế này...thứ cô sợ không phải là bóng tối hay vấp làm vỡ vật quý gì đó. Mà cô sợ rủi ngã đè trúng người đàn ông xa lạ kia. Lúc đó, có chín cái mỏ cũng khó mà thanh minh cho hành động đột nhập bất ngờ này.
Đan Nguyên nhẹ nhàng lùi trở ra. Coi như chưa từng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596689/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.