Anh ta cố nhớ. Nhưng chẳng cố được là bao đành đưa tay lay bờ vai cô gái: "Em gái, người em gọi...!" ở đây mà.
Tuy nhiên, ba từ sau đã bị chủ nhân cái tên ấy chặn lại: "Bác sĩ Dạ... anh về rồi hả?" Thảo nào...
"Phú..."
"Suỵt..." Anh chắn ngón trỏ lên miệng vị bác sĩ vừa về từ Ý. Rồi lắc đầu ngầm bảo người ấy im miệng giùm cho.
Vị bác sĩ Dạ đó chẳng hiểu ất giáp gì, đến khi nghe anh nói nhỏ vào tai mình: "Cổ là Đan Nguyên!"
"Đan Nguyên á?" Hèn gì...
"Suỵt, khổ quá mà! Thần y thẩm mỹ, anh làm ơn đừng tăng âm lên giùm con cái!"
Người kia thấy vậy không những đồng tình với nỗi khổ khó nói của tay khách hàng cũ. Mà anh ta càng hứng thú bới móc vết thương lòng của thiếu gia nhà họ Đỗ. Đôi mắt sát gái màu hổ phách chợt lóe lên tia gian. Anh ta lại gần cô hơn: "Người đẹp! Anh xin lỗi em, đàn em của anh là Phú nhị đại, anh quen gọi là Phú Hào. Vô tình làm em...khóc, anh thật có lỗi! Không ấy, em cho phép anh...được làm bạn với em nha!"
Đan Nguyên đang úp mặt khóc. Nghe người kia nói vậy cô ngẩng khuôn mặt đầy nước ngước nhìn. Thấy hai tên nhà giàu ở trước mặt mình. Cô bặm miệng, đưa tay lau khô nước mắt, rồi dứt khoát đứng lên rời đi.
"Đúng là nhà giàu ăn sướng rửng mỡ."
Hai người đàn ông không ai nói ai đều đi theo cô.
Vì sợ làm cô kích động chạy nhanh nên anh chỉ dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596687/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.