Hai má tôi đỏ ửng lên. Hắn đang làm hành động kì quặc gì vậy trời. Đừng nói với ai hắn cũng làm như thế này nha. Không được Nhiên Diệp Hạ, mày phải tỉnh táo lên, kh6ong thể để hắn chơi trò "mỹ nhân nam" mê hoặc tâm trí của mày được
Nhưng nói vậy thôi chứ đến lúc về đến nhà, tay tôi vẫn ôm chặt lấy người hắn. Hắn giã vờ không hay biết để tôi không xấu hổ, khuôn mặt vẫn in hằn nụ cười gian xảo đó trên mặt. Nhìn kìa trời, có phải hắn uống lộn thuốc không chứ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày mai là ngày thi cuối kì 2, hôm trước tôi định nhờ Thiên Khang chỉ bài nhưng hôm nay tôi lại nghĩ học nên chẳng có thể nào liên lạc được với cậu ấy, gọi điện thoại thì mất công quá. Nhân tiện cơ hội này, tôi chạy sang phòng hắn "thỉnh giáo"
- vào đi cửa không khóa (giọng hắn văng vẳng bên trong)
Công nhận, phòng hắn thơm nức mũi, lại còn sạch sẽ và tươm tất nữa, từ bao giờ mà hắn lại gọn gàng đến thế. Mà thôi cũng chả cần thiết biết, miễn là hắn chỉ bài cho tôi hiểu là tôi mừng rồi. Giờ mới để ý, hình như hắn đang nhắn tin với ai đó, cứ ấp a ấp úng, che che giấu giấu
- qua đây làm gì? cảm ơn vì chỡ về nhà à?
- làm gì có.. chẳng qua là nhờ ... giảng hộ bài này... nghĩ học nhiều quá không biết làm (tôi đảo mắt xung quanh)
- dễ vậy mà không biết làm? Thiên Khang đâu sao không giúp!
- rốt cuộc có giúp hay không? nói shock móc quài vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145791/chuong-45.html