Editor: Miliion Roses
Anh không lên tiếng, cũng không động đậy.
Tống Khinh Ca lau đi khóe lệ, cắn chặt môi, đẩy anh:" Anh đi đi!" Lực đẩy không quá mạnh nhưng cả người anh lại đổ về một bên. Cô hoảng hốt, theo bản năng luống cuống đỡ lấy anh:" Anh.." Mắt anh đang nhắm nghiền, sắc mặt đỏ ửng đến dọa người. Cô đỡ anh ngồi lên ghế so pha, tay sờ vào trán anh, nóng phát hoảng.
Anh ngất rồi sao?
Cô quên mất vừa rồi đối với anh chỉ trích, quên mất vừa rồi đối với tức giận, quỳ gối bên cạnh so pha, khẽ lay lay:" Cố Phong Thành? Cố Phong Thành?"
Anh vẫn không động đậy.
Tống Khinh Ca lo lắng, trời ạ, chẳng lẽ anh..:" Bệnh viện, đúng rồi phải đi bệnh viện.." Cô tìm điện thoại di động, run rẩy gọi 120. Khi vừa có người nghe máy, cô khóc nói:".. Có người bị ngất xỉu.. cầu xin các cô, mau đến.."
Cúp điện thoại, tay cô chạm vào khuôn mặt anh, từng giọt nước mắt nhỏ xuống mặt anh:" Phong Thành, Phong Thành, anh tỉnh dậy đi.. Xe cấp cứu sắp đến rồi.. Anh sẽ không sao đâu.."
Đại Boss vẫn nằm im, thân thể không động đậy, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cô khóc.
Đêm gió tuyết, xe cứu thương không đến nhanh được như ngày thường. Khi họ đến thì thấy Tống Khinh Ca đang ôm Cố Phong Thành, khóc sướt mướt.
Đưa vào bệnh viện, sau khi làm kiểm tra, bác sĩ kết luận anh bị viêm phổi. Bác sĩ nhìn Tống Khinh Ca nước mắt lã chã thì trấn an:" Chồng cô không sao, uống thuốc và truyền nước mấy ngày là khỏi thôi."
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/575063/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.