Tần Cẩn Lan không cần nghĩ cũng có thể biết lúc này hắn ở nơi nào.
Cô hất tay, đem những cuốn sách kia vứt đầy phòng, mở tủ rượu trong phòng làm việc của hắn lấy loại mạnh nhất, cô ngửa đầu uống hết, cười ha hả.
Tần Mộc Ngữ... Mày bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì?
Mày ngủ hay là đang thức? Đang ở trong lòng anh ấy hay là trên giường của anh ấy? Mày có biết trái tim anh ấy chính là của tao, cơ thể anh ấy cũng là của tao, mày là con tiện nhân không biết xấu hổ, chiếm đoạt cả chồng của chính chị gái mày!
Đôi mắt cô đỏ au, hét lên một tiếng, ném ly rượu, “Rầm” một tiếng cái ly va vào tường vỡ vụn.
Tần Mộc Ngữ, qua hôm nay tao sẽ cho mày nén thử một chút cảm giác tao sống còn mày chết!
Ánh sáng lạnh từ tòa nhà Tín Viễn tản ra yếu ớt xa xôi, Tần Cẩn Lan uống đến say mèm, cầm áo khoác và chìa khoá xe của mình lên, ngay cả thu dọn cũng không, đi ra ngoài, cô không sao hết, tất cả những chuyện đáng xấu hổ cô đã biết hết rồi! Đều đi chết con mẹ nó hết đi!
Cô mở cửa xe mình, đi tới viện điều dưỡng trực thuộc Tín Viễn.
Tần Cẩn Lan chân nam đá chân chiêu hướng phía phòng bệnh Tần Chiêu Vân đi đến.
Giữa đường có hai người y tá trực ban vừa đi vừa nói chuyện, Tần Cẩn Lan nheo một mắt lại nhìn, lắc mình dựa vào tường, lẳng lặng đợi bọn họ giao ban. Toàn bộ góc chết của camera ở viện điều dưỡng cô nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530475/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.