Cả người Tần Cẩn Lan run lên dữ dội!
Môi khô khốc, khuôn mặt vùi sâu ở trong ngực hắn không còn một tia huyết sắc.
Thì ra hắn đã biết... Hắn đã sớm biết! Cho nên hắn mới có thể ở cùng một chỗ với Tần Mộc Ngữ, bọn họ rõ ràng đã cắt đứt, nhưng bởi vì Tần Mộc Ngữ có thai, cho nên bọn họ lại tiếp tục ở với nhau có đúng không?
Tần Cẩn Lan nắm chặt lấy sô pha, hận ý đã bùng cháy lên mạnh mẽ.
Thượng Quan Hạo rời khỏi, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, chán nản, khẽ xoa lên trán, nhàn nhạt ra lệnh: “Đứng lên, mặc quần áo vào đi.”
Tim Tần Cẩn Lan run lên, đột nhiên phát hiện thì ra nước mắt của mình vốn đã không còn là vũ khí! Hắn sớm đã không quan tâm! Mặt cô tái mét, đầu óc ông ông, run rẩy cầm áo choàng bên cạnh qua, bao bọc lấy cơ thể đang rét run lên.
“Có đúng sau này sẽ không thể sinh con hay không, còn chưa chắc chắn, em có thể làm kiểm tra thêm lần nữa, làm trị liệu, cũng có thể làm cái khác... Cũng có thể có khả năng.” Thượng Quan Hạo thờ ơ nói, âm thanh thản nhiên “Nếu như khẳng định sẽ không có, chuyện này cũng không cần em bận tâm, chỉ là có con mà thôi, tôi sẽ làm thỏa mãn em.”
Tần Cẩn Lan gạt nước mắt xuống, trống ngực đập thình thịch, ôm một tia hy vọng cuối cùng đi qua ngồi xổm trước mặt hắn, bần thần quét nhẹ lên trên đầu gối hắn, thê ai mà hỏi: “Hạo, anh có thể... Có thể bởi vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530473/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.