Thoạt nhìn, lại cùng ông nói những lời vô vị cũng xem như là uổng công.
Tần Cẩn Lan đeo khẩu trang, lạnh lùng nói: “Nếu như có kết quả kiểm tra, đừng đưa gửi theo địa chỉ, trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi, tiền tôi đã đóng, đến lúc đó đừng làm cho tôi cảm thấy không thoải mái, nghe chưa?”
Sắc mặt bác sĩ có hơi gượng gạo, nhưng vẫn cười hờ hững như trước: “Vị tiểu thư này xin cô hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi vẫn còn có y đức.”
“Tốt nhất là như thế.” Cô ta nói thầm một câu, lạnh lùng quay người rời đi.
Bên trong khoa, mùi thuốc khử trùng tràn ra, cô ta dù sao vẫn cảm thấy chỗ nào cũng đều bẩn thỉu.
Lúc đi qua hành lang, cô liếc mắt nhìn lại, một bóng dáng quen thuộc làm cho bước chân cô thoáng chốc dừng lại, trừng mắt lên, hô hấp như là bị nghẹn ở cổ! Cô sợ đến nỗi dù đã đeo khẩu trang nhưng mặt mũi vẫn trắng bệch, nhìn ngó chung quanh, vội vàng trốn vào bên trong một cánh cửa.
... Chết tiệt, Hạo vì sao lại ở chỗ này?!
Trái tim Tần Cẩn Lan kinh hoàng, đem khẩu trang che lại càng thêm kín đáo.
“Vị tiểu thư này, cô...” Y tá đi tới, muốn nhắc nhở nàng nơi này là phòng y tế.
“Tôi đứng ở đây một lát, sẽ đi bây giờ đây.” Tần Cẩn Lan chột dạ mà nói ra một câu.
Hơn thế cô ta còm đang kinh ngạc, Hạo rốt cuộc tới làm cái gì?
Nơi đây chính là khoa sản...
Lông mi của cô càng nhíu chặt, lởn vởn trong đầu một dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530472/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.