Ngự Phong Trì cũng cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông kia bóng dáng cao ngất xuất hiện tại cửa phòng bệnh, trong phòng có một loại không khí lạnh lẽo và nguy hiểm tràn ngập. Xung quanh áp lực chậm rãi đè nén xuống, Thượng Quan Hạo chầm chậm đi vào, ánh mắt chỉ nhìn hình dáng nhỏ bé và yếu ớt trên giường kia.
“Không đau có đúng không?” Hắn xa xôi hỏi một câu, cúi người giữ bên hông nàng, tầm nhìn lạnh lùng “Bắt đầu có sinh lực liếc mắt đưa tình, tôi thật đúng là đánh giá thấp khả năng phục hồi của cô.”
“...” Một câu nói khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nhợt nhạt một chút, đôi mắt trong suốt tràn đầy oán hận đến nghẹn lời.
Ngự Phong Trì đứng dậy, sắc mặt xanh xám xiết chặt nắm tay, lạnh lùng hỏi: “Là anh làm?”
Thấy Thượng Quan Hạo không mảy may biến sắc, Ngự Phong Trì hỏi lại một lần nữa: “Vết thương trên người cô ấy, có phải là anh làm?”
Tầm mắt Thượng Quan Hạo sâu xa nhìn ở khuôn mặt Tần Mộc Ngữ, đưa tay chạm đến sợi tóc mềm mại rơi lả tả trên lưng nàng, bàn tay cố ý tình cờ xoa nhẹ trên vải băng vết thương của nàng: “Đàn bà của tôi, tôi muốn làm sao thì làm, Ngự thiếu gia, anh có ý kiến sao?”
Ngự Phong Trì nhất thời bị chọc giận.
“Đàn bà của anh?... Cái gì gọi là đàn bà của anh? Thượng Quan Hạo, anh tốt nhất nói rõ cho tôi.”
Khóe miệng Thượng Quan Hạo để lộ ra một nụ cười chế nhạo: “Anh mà cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530424/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.